Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 19 : Đã từng hèn mọn giống như bùn nhơ
Ngày đăng: 09:28 18/04/20
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên từ bệnh viện về, tâm tình hơi khó chịu.
Thai nhi có phải chịu ảnh hưởng của rượu cồn hay không còn là ẩn số, đi ra cửa lại bị đứa ngốc Cố Oánh kia sủa một hồi, hôm nay quả chính là suy thần phụ thể (*).
((*) suy thần phụ thể: chỉ một chuyện xui xẻo thời gian dài)
Trên đường cái vẫn là xe đến xe đi, khói xe hất lên bụi bặm, phiêu tán xung quanh.
Cả thành phố đều vội vàng, táo bạo lại bất an.
Cậu cảm thấy bụng có chút đói, từ cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh mì một hộp sữa chua, dứt khoát ngồi bên bồn hoa ăn.
Có gió thổi qua, nhẹ nhàng thổi loạn tóc mái trên trán cậu. Cậu giương mắt nhìn, sắc trời u tối, chỉ có mây đè thấp, không khí ngột ngạt.
Một trận mưa lớn, sẽ phải tới.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
......
Anna gõ gõ cửa, sau khi nhận được sự đồng ý của Cố Phong vào phòng làm việc của tổng tài.
"Cố tổng, đây là tài liệu mà người phía dưới fax tới."
Vừa nói, giao một phần tư liệu bọc túi giấy dai tới trên bàn làm việc của Cố Phong.
Cố Phong gật gật đầu, ra hiệu Anna đi ra ngoài.
Tới lúc cửa bị đóng lại, hắn mới hơi liếc túi giấy dai kia một cái. Quay đầu đặt phần tài liệu mình đang xem trong tay sang một bên, cầm túi giấy dai lên.
Đây là tài liệu buổi sáng phân phó người điều tra Dư Bảo Nguyên.
Hắn từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, giống như muốn trấn định cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Hắn cho tới hôm nay, mới đối với thân thế Dư Bảo Nguyên có hiểu rõ một cách đại khái.
Dư Bảo Nguyên giống như là một cây cỏ dại, vừa yếu ớt, vừa bền bỉ. Có sự tầm thường của cắm rễ bùn dơ, cũng có dũng khí ngẩng đầu hướng mặt trời.
Cậu từng mấy lần ngã vào bóng tối, nhưng vẫn như cũ mang theo máu không mang theo nước mắt mà leo lên. Cậu ở trong thành phố lớn táo bạo yên lặng mà tầm thường, những cũng ở trong đêm tối hiu quạnh chờ đợi bình minh.
Cố Phong luôn ghét bỏ tình yêu của Dư Bảo Nguyên rẻ mạt, không đáng nhắc tới.
Nhưng, đó thật sự là toàn bộ của Dư Bảo Nguyên.
==========
Tác giả: Cực kỳ thích lời bài hát《Con đường bình phàm》:
Tôi đã từng vượt qua núi cao biển lớn, cũng từng lướt ngang biển người tấp nập.
Tôi đã từng nắm tất cả trong lòng bàn tay, rồi chớp mắt mọi thứ bỗng tan thành mây khói.
Tôi đã từng lạc lối, đánh rơi niềm tin và lỡ mất phương hướng.
Tôi đã từng phá hủy mọi thứ thuộc về mình, chỉ muốn vĩnh viễn rời xa nơi đây.
Tôi đã từng chìm vào bóng tối bất tận, muốn vẫy vùng nhưng không tài nào thoát khỏi.
Tôi đã từng giống như bạn, như họ, như hoa quê cỏ dại ngoài kia.
Có tuyệt vọng, có khát vọng, cũng khóc cũng cười, bình dị thế thôi.
(Nguồn trans: naxiaholic.wordpress.com)