Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 2 : Từng tiếng pháo hỏa thúc giục nước mắt người

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Cố Phong đáp ứng thỉnh cầu của cậu.



Dư Bảo Nguyên giống như bình thường đi tới phòng bếp sờ mò cơm tối cho hai bọn họ.



Ánh đèn vàng ấm, canh gà già trong nồi ùng ục ùng ục sôi trào, từng tia mùi thơm nhẹ nhàng ra ngoài, dường như là một gia đình chân chính. Cảnh tượng này, so với mùa đông ôm Noãn Bảo Bảo (*) càng khiến người ta ấm áp, so với bít tất chui vào trong quần mùa thu càng làm cho người ta an tâm.



((*) tên 1 hãng túi giữ nhiệt)



Nếu như không có âm thanh gọi điện bên ngoài thì càng tốt.



Cố Phong mặc dù giảm thấp âm thanh, nhưng Dư Bảo Nguyên vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn, mang theo ôn nhu sủng nịch trước nay chưa từng có, nói chuyện với Trần Lập Ninh đầu bên kia điện thoại: "Được, anh ngày mai sẽ đuổi cậu ta đi, ngày mai sẽ tới đón em về nhà...... Ngoan, buổi tối đắp nhiều chăn chút, không được cảm lạnh...... Được được được, trên đời này cục cưng nhất của anh chính là em, được rồi nhé......"



Dư Bảo Nguyên dùng lòng trắng mắt ngửa mặt nhìn bầu trời.



Thật con mẹ nó lãng mạn tới khiến người khác ói!



Cậu rót canh gà, làm tiếp mấy món ăn gia đình, một bữa cơm ăn tới không tư không vị.



Vừa thu dọn xong bát đĩa, hơi thở của Cố Phong ở phía sau chậm rãi đến gần, cánh tay cường tráng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Tiểu Nguyên Bảo, em vất vả rồi."



Ha.



Tên đàn ông móng heo thối này nhập kịch còn rất nhanh.



Cố Phong không để ý chút tâm tư nhỏ này của cậu, cúi đầu cắn cắn lỗ tai nhỏ đỏ rực của Dư Bảo Nguyên, "Tới đây, ông xã thưởng cho em."



Vừa nói, hắn một tay ôm ngang Dư Bảo Nguyên lên, đá văng cửa ra vào phòng ngủ.



Vào thẳng chủ đề, rất tốt, cậu thích.
Sau đó, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình.



"Bảo Bảo, con nhìn rõ, hắn chính là ba con......"



"Mặc dù hắn rất tra, nhưng ba vẫn giống như ngu ngốc luân hãm......"



"Ba con sau này sẽ có gia đình cùng người khác, ba ba cũng không cần hắn nữa. Một mình ba ba nuôi con, được không?"



"Tối nay là buổi tối cuối cùng một nhà ba người chúng ta nằm với nhau. Ngày mai rời giường, con nhớ lén nói tiếng tạm biệt với ba nhé......"



Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm tự nói, mở to mắt, tâm tư tung bay.



Đây là đêm cuối cùng nằm cùng với Cố Phong.



Hiện tại, cách mặt trời mọc, còn 6 tiếng 37 phút.



Sau 6 tiếng 37 phút, thời gian 5 năm sẽ phiêu tán như khói, vẽ lên dấu chấm hết. Từ nay về sau, từng người ly tán. Cậu sẽ dùng thân phận độc thân tiếp tục sống tạm, Cố Phong cũng rốt cục có thể giải thoát, như nguyện cùng Trần Lập Ninh ngọt ngào ôm nhau, giống như một đôi tình nhân yêu nhau thật lòng.



Không cam tâm nữa, cũng phải cam tâm.



Trong cả câu truyện, Cố Phong và Trần Lập Ninh mới là nhân vật chính. Trần Lập Ninh trở lại bên cạnh Cố Phong, câu truyện ngọt sủng của các nhân vật chính sẽ tiếp tục.



Mà nhân vật phản diện đáng yêu lại mê người cậu đây, giống như tên hề ngăn cản hai vương tử ở chung một chỗ, vẫn như cũ ảo não mà thất bại. Cậu nhận được chỉ là phỉ báng và cười nhạo của người xem, cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình, suy nghĩ viển vông.



Tới bây giờ, cậu cũng nên chào cảm ơn rồi.



============



Tự dưng lọt vào cái hố ngược này nên tui đã dành ra 1 đêm để đọc lướt mấy chục chương sau bộ này, đây là điều tui chưa từng làm đối với tất cả các bộ trước đó =)))) May mà nó không ngược quá các thím ạ, nhưng phần đầu (khoảng độ 50 chương) tui không thể nào ngừng ghét công được -.- thế nên chúng ta trước tiên cứ phỉ nhổ ổng đã đời đi =)))))) còn về sau ổng sẽ bị nghiệp quật đội vợ lên đầu =)))))) khoảng giữa những chương ngược này sẽ có 1 vài chương phiên ngoại ngọt vl để an ủi các tâm hồn đau khổ. Tui sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ bộ này tới hết phần ngược thì thôi, chứ edit ngược mà để ngâm lâu tui sẽ chán mà drop luôn ý =))))) tui bị 1 bộ là sợ tới già rồi =))))))