Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 206 : Lá cờ trung thành mãi mãi không ngã
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Cố Phong đứng cởi dây lưng đi tiểu, suy nghĩ lại tung bay.
Hắn rất hiểu, một giới nếu chịu ảnh hưởng của da thịt, tiền tài, ích lợi, sẽ trở nên rất bẩn, rất loạn.
Có tiền muốn quyền, có quyền muốn sắc, có sắc muốn tiền, tuần hoàn không ngừng, từng cuộc giao dịch ngầm.
Cố Phong đương nhiên biết rất nhiều phốt không công khai.
Ví dụ như phu nhân của lão tổng nào đó đến phòng làm việc của tổng tài đưa canh bổ cho chồng mình, không biết lúc mình đặt canh bổ lên bàn chồng mình, ngôi sao nữ đang hot nào đó đang quỳ gối ở dưới bàn làm việc của chồng mình dùng miệng hầu hạ hắn, lại tỷ như người có quyền nào đó của giới tài chính, rõ ràng là một cuộc thi đấu, thật ra là "tuyển phi" cho mình, mấy tuyển thủ ưu tú toàn bộ trở thành đồ chơi dưới háng hắn .
.
.
.
.
.
Loại chuyện xảy ra như lúc nãy, Cố Phong cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải.
Hắn là tổng tài của Cố thị, quyền cao chức trọng, có vô số người đỏ mắt, vì vậy đương nhiên sẽ có người trong mong muốn tiếp cận, muốn dâng mình hoặc thân thể đẹp của người khác lên để đổi lấy thứ mình muốn.
Nhiều năm như vậy, có người liên tục cố ý làm như vô tình gặp muốn dẫn tới sự chú ý của hắn, có người mượn cơ hội nào đó muốn bò lên giường của hắn, càng có người chuẩn bị cả bao cao su và dầu bôi trơn cho hắn, mang theo khuôn mặt tuấn mỹ thanh cao mà ti tiện cầu hắn ch!ch .
.Advertisement / Quảng cáo
.
.
.
.
Nhưng hắn đều không cắn câu.
Cảm thấy bọn họ bẩn là một mặt, cảm thấy những người này chủ động tiếp cận có mục đích, mà vô cùng gai mắt, là mặt khác.
Cố Phong ngẩng đầu không có mục đích nhìn trần nhà, trong lòng thầm nghĩ, có phải Dư Bảo Nguyên ban đầu đối đãi hắn, dùng hết tâm tư chăm sóc hắn, trong tiềm thức hắn cũng cảm thấy Dư Bảo Nguyên giống mấy người dùng thịt đổi lợi hay không, mới đối xử lạnh lùng với cậu như vậy? Hắn nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt lại hiện lên chút cảm thán.
Vẫn may mình kịp thời nhận ra tính cách và tâm tư Bảo Nguyên, nhân lúc chưa muộn dùng hết sức cứu vãn mới không tạo thành sai lầm lớn khiến mình hối hận cả đời.
Bộ dạng chân chó lại trung khuyển này, giống như không cùng một người vừa nãy khí thế sắc bén, lạnh lùng cự tuyệt người ta.
Hắn gọt táo xong, đưa táo đến bên miệng Dư Bảo Nguyên, người cũng thuận tiện ôm Dư Bảo Nguyên vào ngực mình, thở dài nói: "Vẫn là ôm em yên tâm.
" Dư Bảo Nguyên gặm một miếng táo: "Sao thế?" "Vừa nãy có người muốn quyến rũ tôi, còn muốn ở nhà vệ sinh dùng miệng chăm sóc tôi," Giọng Cố Phong trầm thấp, "Tôi quyết đoán từ chối, tôi không cần bọn họ.
" Dư Bảo Nguyên nuốt miếng thịt quả kia: "Anh đây là .
.
.Advertisement / Quảng cáo
.
.
.
muốn tôi khen anh?" "Tôi nói chuyện của mình với em, không lừa không gạt, tôi sợ em hiểu lầm tôi," Cố Phong cũng tự mình cắn miếng táo, "Tôi không hy vọng em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, thật đấy.
" Dư Bảo Nguyên ăn táo xong, chẹp miệng, nằm lên giường: ".
.
.
.
.
.
Gần đến thời gian Duệ Duệ uống sữa rồi nhỉ?" Cố Phong nhìn đồng hồ, theo thời gian bình thường của nhãi con, nhóc này cũng sắp tỉnh.
Hắn ém góc chăn cho Dư Bảo Nguyên: "Tôi đi đút cho con, em ngủ tiếp đi.
Vừa mổ xong, nhất định chú ý nghỉ ngơi.
" Dứt lời, yên lặng nhìn Dư Bảo Nguyên, liền từ bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy Cố Gia Duệ, xoay người đi ra phòng bệnh.