Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 23 : Một người vui một người buồn

Ngày đăng: 09:28 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Cố Phong và Dư Bảo Nguyên đi ra nhà hàng, ở trong bóng đêm từ từ đi về phía bãi đậu xe.



Dư Bảo Nguyên rốt cục không đè ép được lòng hiếu kỳ, "Mạnh tổng này......"



Cố Phong nhìn cậu một cái,"Tổng giám đốc của xây dựng Trung Thiên, Mạnh Mãng Long."



Dư Bảo Nguyên chợt vỗ đầu một cái, "Là gã là gã, có ấn tượng có ấn tượng. Cao ốc thương mại Doanh Giang 3 năm trước tập đoàn Cố thị xây dựng, hình như chính là Xây dựng Trung Thiên xây nhỉ."



"Ừ."



"Tôi nói sao quen vậy chứ," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu,"Gã và Cố Oánh...... Có hôn ước?"



Cố Phong trầm mặc một hồi, "Đính hôn rồi."



Dư Bảo Nguyên cả kinh, "Đính hôn?"



Thật khiến người giật mình.



Dựa theo tình huống ngày đó, cậu còn tưởng Mạnh Mãng Long này và bác sĩ kia cũng là một đôi tình nhân nam nam.



Không nghĩ tới Mạnh Mãng Long thế nhưng đính hôn với phụ nữ? Như vậy hết thảy ngày đó nhìn thấy kỳ thực chỉ là tình huynh đệ ái muội?



Chẳng lẽ cậu gay nhìn người ta gay?



Cố Phong đi tới bên cạnh Maybach đỗ, mở cửa xe để cho Dư Bảo Nguyên ngồi xuống, mình cũng đi tới bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhưng không có khởi động xe.


Các loại ích lợi và tính toán xoắn hỗn hợp với nhau, thật sự khiến người nhức đầu, cũng khó trách vừa rồi Mạnh Mãng Long sẽ lộ ra thần thái mệt mỏi như vậy.



Chỉ bất quá, nói như vậy, có lẽ Mạnh Mãng Long và bác sĩ kia thật sự là......



Dư Bảo Nguyên đang nghĩ tới xuất thần, không ngờ tới xe nửa đường dừng lại. Cậu lấy lại tinh thần nhìn Cố Phong mở cửa xe,"Anh làm gì thế?"



"Cậu ở trong xe chờ."



Dư Bảo Nguyên ở trong xe đợi một hồi, Cố Phong đã trở lại. Hắn ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, do dự một chút, đưa cái túi đóng gói tinh mỹ trong tay cho Dư Bảo Nguyên, "Cầm lấy."



"Cái gì?" Dư Bảo Nguyên nhận lấy, vừa nhìn nhãn trên túi, liền ngây ngẩn cả người.



Là bánh ngọt thủ công.



Bánh ngọt thủ công của cửa hàng này cậu biết, một cái nhỏ, giá tiền đã cao đội trời, không phải người bình thường có thể tiêu phí được.



Cậu cầm túi, "Anh cho tôi cái này làm gì?"



Cố Phong khởi động xe, "Tặng cậu."



"Tôi không cần," Dư Bảo Nguyên trực tiếp cự tuyệt, "Hôm nay không phải sinh nhật tôi, tôi không cần ăn bánh ngọt."



Maybach ở trong đường đêm vững vàng mà chạy, Cố Phong nhìn đường phía trước,"Không phải sinh nhật cũng có thể ăn bánh ngọt. Cậu coi như là món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong."



Chân mày Dư Bảo Nguyên hơi nhíu lại.



Cố Phong đây là bệnh gì?



Hôm nay đột nhiên động kinh, vừa mời cậu ăn cơm vừa mua bánh ngọt cho cậu, trước kia hắn cũng chưa từng như vậy.



Sẽ không phải......



Sắc mặt Dư Bảo Nguyên nhất thời có chút khó coi, cậu quay đầu nhìn gò má anh tuấn của Cố Phong, "Anh đây là đang...... Đồng tình tôi?"