Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 235 : Gió bão sóng lớn không thể chinh phục

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Sấm to chấn động, một đường chớp kinh khủng chém rách bầu trời.



Lửa lớn trên tàu đã bị dập tắt, khói đen nồng nặc cứ tuôn ra bên ngoài, lộ vẻ cực kỳ đáng sợ.



Tàu Costa có trình độ sản xuất tàu thủy hạng nhất thế giới, vì vậy tính an toàn cao, cho dù dưới tình hình Lục Nham phóng lửa lớn như vậy, thế lửa cũng được đè xuống, không để thuyền thiêu hủy tại chỗ.



Lúc nhiều du khách kinh hồn chưa định quay trở lại khoang thuyền, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy, hóa ra phòng nhảy rực rỡ kia đã bị lửa lớn thiêu cháy sạch đen xì.



Tim Bạch Hướng Thịnh đập không ngừng, y nhìn cảnh tượng trước mắt, trên ót tuôn mồ hôi lạnh.



"U oaaa"



Mạnh Diệc Diệm được Mạnh Mãng Long ôm bên tay trái, có lẽ bởi vì mùi kích thích, bỗng nhiên kéo giọng bắt đầu khóc rống.



Cô nhóc vừa khóc lớn như vậy, kéo theo Cố Gia Duệ được Mạnh Mãng Long ôm bên tay phải cũng bắt đầu khóc oa oa, hai tiếng khóc trẻ con vang dội, kết hợp với cảnh phòng nhảy bị thiêu rụi, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy khó chịu.



Bạch Hướng Thịnh từ trong tay Mạnh Mãng Long ôm Cố Gia Duệ qua, dỗ dành, bỗng ngẩng đầu lên bắt đầu đếm người: "Lộ Dương, Lục Dương, Tưởng Hạo, Lý Kha, Triệu Húc......"



Y đếm trước sau một lần, bỗng cau mày: "Bảo Nguyên và Cố Phong ở đâu?"



Mạnh Mãng Long cao giọng nói về phía sau: "Bảo Nguyên, Cố Phong!"



Không ai trả lời.



Người ở đây đều hai mặt nhìn nhau.



Bọn họ đều biết Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, bọn họ nhìn nhau muốn gọi một tiếng, nhưng chờ bọn họ mặt đối mặt nhìn một vòng, lại không tìm được người.
Bảo Nguyên!



Hắn nhớ tới, trong nháy mắt Bảo Nguyên rơi xuống nước,, hắn cũng cướp lấy áo cứu sinh của thuyền viên nhảy xuống, dùng sức không muốn chết mà cả đời cũng chưa dùng qua bơi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên đang sặc nước.



Hắn vẫn nhớ mình dựa vào chiếc áo cứu sinh đó, ở trong nước chìm nổi, bị sóng lớn lật nhào lại ôm chặt Dư Bảo Nguyên liều mạng bơi đến mặt nước. Đến cuối cùng, hắn đã hoàn toàn không có sức, chỉ có thể gom lại chút năng lực cuối cùng để hai người nổi trên mặt nước thêm một lát.



Khi đó, hắn ôm Dư Bảo Nguyên, cho rằng mình cứ chết như vậy.



Không nghĩ tới mình vẫn có thể mở mắt, Cố Phong thống khổ nuốt một hơi, hẳn là nước biển lưu động cấp tốc trong bão táp đã đập bọn họ đang bên bờ chết đuối đến đảo nhỏ nào đó.



Còn may mắn hơn cả trúng xổ số......



Cố Phong cười khổ, quay đầu nhìn xung quanh, ở trong đống đá ngầm tìm được bóng dáng Dư Bảo Nguyên nằm đó.



Cố Phong muốn đứng dậy, nhưng trên đùi lập tức truyền đến một trận đau đớn bứt rứt. Hắn cắn răng, từng chút một bò về phía bên cạnh, bò thẳng đến bên Dư Bảo Nguyên.



Hắn ôm người vào ngực, Dư Bảo Nguyên vẫn nhắm mắt, trên ót chảy máu tươi.



Cố Phong dán người ta và mình vào với nhau, cảm nhận trái tim cậu vẫn đang đập, nội tâm trong nháy mắt yên tĩnh lại.



Bảo Nguyên vẫn ở bên cạnh hắn, vẫn ở bên cạnh hắn......



Vẫn may, vẫn may, ông trời phù hộ......



Mưa to không ngừng, giọt mưa cáu kỉnh giống như cục đá nhỏ nện trên người hai người. Cố Phong dùng sức bú sữa đặt Dư Bảo Nguyên lên lưng mình, vô cùng chật vật ở trên mặt đất ẩm ướt bùn lầy, bò từng chút một vào trong đảo.



Hắn phải tìm cho hai bọn họ chỗ ở tạm thời.