Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 259 : Mày tuyệt đối không thể quên tao

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Những lời này truyền đến trong tai Cố Phong, hắn thậm chí còn có chút không dám tin.



Cái này có ý gì?



...... Là Dư Bảo Nguyên đồng ý sao?



Trái tim Cố Phong nhảy như sấm dậy, tay hắn cũng đang khẽ run.



Qua một hồi, hắn mới từ trong vui mừng của mình thoát ra, giọng cũng bởi vì vui mà run rẩy: "Anh...... anh đã cho người đối chiếu kích thước rất nhiều lần, nhất định...... nhất định sẽ không sai! Bảo bối, nhất định sẽ không sai!"



Vừa nói, hắn nhanh nhẹn lấy nhẫn cưới bên trong cánh hoa ra, nhắm vào ngón tay Dư Bảo Nguyên.



Trong cái nhìn chăm chú khẩn trương của Cố Phong, chiếc nhẫn cưới thiết kế tinh xảo điệu thấp lại không đánh mất lộng lẫy kia, bao chặt lấy ngón tay Dư Bảo Nguyên, vừa vặn.



"Vừa in, Bảo Nguyên, em thấy sao, vừa in," Ngữ khí Cố Phong đã vô cùng kích động, "...... Rất hợp với em."



Dư Bảo Nguyên đặt ngón tay đeo nhẫn lên trước mắt, từ trên xuống dưới nhìn một lần, cười nói: "Cái thứ đồ này, hình như đã trói cả đời em rồi."



Cố Phong nhích lại gần: "Không phải đã trói cả đời em lại rồi sao?"



Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, cảm nhận được tóc Cố Phong đang gãi cổ cậu, trong lúc nhất thời ngứa đến híp mắt: "Rõ thật là, mấy chiêu với lời buồn nôn này anh học được chỗ nào vậy?"



"Phát ra từ nội tâm," Cố Phong cười nói, "Lời thật lòng thành ý của anh."



Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười cười, hít sâu một hơi, "Đã đáp ứng anh rồi, vậy...... cũng tìm ngày lo liệu công việc đi. Dù sao cũng phải có gia đình, tâm lý an toàn."



Nghe được những lời này, trong ánh mắt Cố Phong đã thấm đầy vui sướng và kích động.




Lý Kha lườm anh một cái, nhưng cũng không nói gì.



Trong lòng Tưởng Hạo chợt động: "...... Chắc không đâu, mày bị tao ch!ch mấy lần, bị tao ch!ch cong rồi hả?"



Lý Kha vừa nghe lời này, tức đến muốn cắn nát răng, phi đôi chân ngắn ngủn lên đạp mạnh vào đùi Tưởng Hạo: "Mày còn dám nhắc đến!"



"Ok ok, tao không nói nữa," Tưởng Hạo xin tha, quay đầu nghe thấy tiếng giục truyền đến trong phát thanh, dù có không nỡ thế nào, anh cũng chỉ có thể nhấc balo mình lên, "Vậy thì, tao đi đây."



"Biến đê." Lý Kha trợn mắt.



Tưởng Hạo làm bộ thoải mái phất tay với hắn, sau đó trong cái nhìn chăm chú nhiệt tình của Lý Kha, đi vào kiểm an, sau đó, bóng dáng kia biến mất trong đám người, không nhìn thấy nữa.



Lần này phải 1 năm đó......



Lý Kha đứng tại chỗ, ở nơi Tưởng Hạo không nhìn thấy, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.



Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng mình là anh em của Tưởng Hạo, nhưng không nghĩ đến, người anh em này của hắn đã ở trên giường ch!ch hắn.



Hắn cũng không nghĩ đến, chỉ mấy lần hành động thân mật đó, hắn vậy mà, hắn vậy mà......



Trong lòng hắn vậy mà có chút cảm giác khác biệt.



Lý Kha đưa tay lau mặt, vẻ mặt đưa đám, lẩm bẩm: "Một năm dài như vậy, mày đừng có mà ở bên ngoài này nọ đấy nhá! Nhớ là đến 1 năm phải sớm quay về, đừng ở bên ngoài chơi vui không biết đường về."



"...... Trong sạch của bố mày đã giao trong tay mày rồi đấy!"



"Không được quên tao nhé, mặc dù mày không nghe thấy, nhưng mà, không được quên tao nhé...... thằng khốn mày......"