Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 284 : Ông đây vẫn là ba anh
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Edit + Beta: Vịt
"Đừng......" Dư Bảo Nguyên giãy người, "Bạch nhật tuyên dâm, Cố Phong, em khinh bỉ anh!"
"Vậy em khinh bỉ đi," Cố Phong không chút cảm thấy xấu hổ, nhiều năm như vậy, hắn đã càng ngày càng mặt dày, "Hôm qua với hôm kia, em nói mệt không chịu làm, thiếu mất 2 lần này, có cần bù cho anh không?"
Cổ Dư Bảo Nguyên đỏ thấu: "Mẹ sư anh, có phải anh nghiện sex không? Làm làm làm, không dừng, Kim Cô bổng à, không sợ mài hỏng?"
Cố Phong cọ sát trên môi Dư Bảo Nguyên, "Em chính là thuốc kích dục, nhìn thấy em, liền muốn hung hăng đè em."
Vừa nói, Cố Phong duỗi tay, túm lấy quần áo trên người Dư Bảo Nguyên xé ra.
Dưới áo sơ mi chính trang cấm dục màu trắng, là thân thể trơn bóng lại khỏe mạnh. Một lớp cơ bắp mỏng, thoạt nhìn thích hợp lại vô cùng gợi cảm, khiến Cố Phong lập tức cảm thấy trong miệng khô.
"Có làm không?" Cố Phong khàn giọng ánh mắt u ám.
Dư Bảo Nguyên sshh một tiếng: "Anh buông ra trước đã......"
Cố Phong một tay nhấc cả người Dư Bảo Nguyên lên bàn làm việc, chống hai chân cậu: "Có làm không?"
Dư Bảo Nguyên nổi cáu, há miệng mắng dữ tợn: "Mẹ nó, em ngay cả nói không làm anh hôm nay cũng phải cưỡng ép, vậy thì ồn ào cái quái gì? Muốn làm thì làm! Đồ chó vô sỉ nói nhảm da mặt dày anh!"
Cố Phong chỉ chờ mấy câu này.
Hắn cởi áo sơ mi đen của mình ra, một nụ hôn nặng nề rơi xuống, giống như kèn lệnh hung mãnh trước khi bắt đầu một trận ác chiến.
Bên ngoài là cảm giác đầu thu, trong văn phòng xuân ý nồng đậm.
Thật khiến người ta trầm mê.
Trong dòng ôn tình chảy yên lặng nơi này, mấy tháng lại nhanh chóng trôi qua, đảo mắt, đã sắp năm mới rồi.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Cả thành phố lại nổi bão tuyết.
Tuyết trắng xốp bao trùm tất cả nóc nhà, tất cả mặt đường, đầy trời đầy đất một mảnh trắng thuần. Thành phố vốn ồn ào phồn hoa, dưới sự nhuốm đẫm của cơn bão tuyết, tất cả yên tĩnh nhu hòa lại, giống như một đứa trẻ ngủ say, mơ giấc mơ ngọt ngào.
Lúc Tưởng Hạo từ công ty đi ra, nhìn bầu trời, nghĩ, tuyết lớn như vậy, Lý Kha có đến muộn không?
Lúc anh đang nghĩ, két một tiếng, phanh xe rót đầy lỗ tai.
Tưởng Hạo nhìn, chiếc mắt là một chiếc xe đua màu đỏ lẳng lơ.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người lộ ra từ bên trong, đeo kính đen cực lớn, thần bí lại nguy hiểm.
Tưởng Hạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thằng oắt đắc ý Lý Kha.
Lý Kha trong xe thể thao tháo kính râm xuống, hớn hở vỗ vỗ tay lái xe.
"Rốt cuộc 4s lái xe từ quán về nhà," Tưởng Hạo cười nói, "Cảm giác thế nào?"
"Chúc mừng chiếc Setti Maserati của Tưởng tổng," Lý Kha làm bộ nói, "Về phần cảm giác ngồi đây, chỉ một chữ, sướng!"
Khóe môi Tưởng Hạo lộ ra một nụ cười.
Công ty anh trải qua tích lũy và phát triển lâu như vậy, đã phát triển hơn nữa mở rộng quy mô, đủ để anh ngẩng đầu nói chuyện trước mặt ba mẹ anh.
Mà ba và mẹ Tưởng Hạo, cũng bởi vì cá cược, vì quyết tâm và biểu hiện của con trai mình, mà cuối cùng chàng dâu Lý Kha này.
Dường như tất cả đều phát triển theo hướng tốt hơn.
Sinh nhật năm nay của Lý Kha, Tưởng Hạo nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mua chiếc Maserati cho Lý Kha, thằng oắt này thích thể hiện.
Quả nhiên, hôm nay Lý Kha múc chiếc xe kia về nhà, vẻ đắc ý không giấu hết được.
"Qua đây, Tiểu Hạo Tử, lên xe," Lý Kha mở cửa xe, "Kha ba ba dẫn anh về nhà."
Tưởng Hạo cầm lấy cặp công văn và máy tính ngồi lên xe, sau đó giọng hơi có vẻ sáng sớm: "Ai là ba ba?"
"Em!" Lý Kha khí huyết lên đầu, đâu chịu thua được.
Tưởng Hạo híp mắt: "Ai?"
"Em...... em đó." Lý Kha có chút yếu ớt.
Tưởng Hạo cười tà, một tay lén đặt vào mông Lý Kha, cái nơi từng bị khai hoang vô số lần kia: "Anh hỏi lần cuối cùng, ai là ba ba?" Sắc mặt Lý Kha đỏ bừng, nhưng nghĩ đến điên cuồng tối qua, cảm thụ uy hiếp của Tưởng Hạo, rốt cuộc oán hận mà hất tay Tưởng Hạo: "Anh! Anh! Được chưa, tên vô sỉ!"
Tưởng Hạo thỏa mãn cười to.
Xe đua khởi động, trong cảnh bão tuyết của thành phố, lái vững vàng đến một hướng nào đó, tiếng cười reo rắc cả đường.