Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 287 : Em là người anh yêu thương một đời - Hoàn chính văn

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



"Thật ra, cũng không phải chuyện gì lớn."



Lý Kha ngồi trước mặt Dư Bảo Nguyên, hai đầu gối khép lại, thoạt nhìn có chút biết điều: "Chỉ là...... tôi luôn cảm thấy mình tới giờ toàn bị Tưởng Hạo áp bách!"



Dư Bảo Nguyên nhíu mày, hơi có chút lười biếng tựa vào một bên nói: "Chẳng lẽ có gì không đúng sao?"



Lý Kha thở phì phò: "Dù thế nào, tôi cũng là đàn ông! Phương diện gì kia đã bị chèn ép rồi, anh ấy dù sao cũng phải...... cũng phải......"



Đúng lúc ấy, chú Hà lại đi tới bên người Dư Bảo Nguyên: "Dư thiếu, Tưởng thiếu gia cũng đến."



Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, buồn cười nói: "Mau để anh ấy vào đi, bên ngoài vẫn đổ tuyết đó."



"Tôi giờ không muốn gặp anh ấy." Lý Kha lầm bầm.



"Chuyện này dù sao cũng phải giải quyết," Dư Bảo Nguyên vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Hai các anh á, cứ như trẻ con không lớn vậy, tôi nhìn cũng mệt." Lý Kha giận dỗi quay lưng đi.



Tưởng Hạo được chú Hà dẫn, từ bên ngoài đi vào.



Anh mặc áo khoác lông màu xám tro, trên bả vai dày rộng còn có một lớp tuyết mỏng.



Anh vừa vào, gật gật đầu với Dư Bảo Nguyên, sau đó ngồi bên cạnh Lý Kha.



Lý Kha lập tức xoay người đưa lưng về phía Tưởng Hạo.



Quỷ ấu trĩ, Tưởng Hạo lắc lắc đầu.



Cố Phong từ trong phòng đi ra, thấy Tưởng Hạo ngồi đối diện Dư Bảo Nguyên, sắc mặt lập tức không đẹp đẽ, nhưng hắn khắc chế, vẫn duy trì bình tĩnh trên mặt, đến phòng bếp gọt quả táo cho vợ mình, cắt thành miếng, xiên tăm, bưng đến trước mặt Dư Bảo Nguyên.



"Xin lỗi, muộn vậy rồi còn đến quấy rầy anh," Mặt Tưởng Hạo áy náy, "Thằng oắt Lý Kha này không hiểu chuyện, tôi về sẽ chỉnh đốn nó."



Lý Kha lập tức giống một con mèo xù lông nhảy dựng lên: "Mẹ sư ai là thằng oắt? Ai chỉnh đốn ai?"



"Ok ok, các anh đừng làm ồn nữa," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ ngoắc tay, "Các anh năm nào cũng phải đến mấy bận, haiz, tôi cũng quen rồi."



Nghe nói như thế, Tưởng Hạo cũng lúng túng gãi gãi đầu.



Dư Bảo Nguyên và Cố Phong ở bên nhau cũng xấp xỉ 7 năm rồi, hai bọn họ thì ngọt ngào...... nhưng, trong 7 năm, Tưởng Hạo và Lý Kha, cãi nhau chưa từng ngừng.



Mỗi lần Tưởng Hạo và Lý Kha cãi nhau Lý Kha luôn muốn đi ra ngoài tức chết tên đàn ông này, nhưng đi ra ngoài, thằng cha này lại không biết đi đâu. Về nhà sợ ba mẹ lo, thuê phòng sợ trực tiếp bị xách về nhà......



Nghĩ tới nghĩ lui, mỗi lần Lý Kha bỏ đi, vẫn sẽ chọn đại trạch Cố gia.



Dư Bảo Nguyên nhìn hai người ngồi ở sofa đối diện, lập tức vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Haiz, lần nào các anh cũng là mấy xung đột nhỏ. Thật ra thì, hai người sống cùng nhau, đâu không có xảy ra mâu thuẫn?"



"Anh Dư, cậu và Cố tổng cũng không có......" Lý Kha lầm bầm.



"Sao có thể?" Dư Bảo Nguyên cười nói, "Tôi và tên chó Cố Phong này cũng thường xuyên cãi nhau, chỉ là các anh không biết thôi."



Cậu nói như vậy, Cố Phong bên cạnh lại bình tĩnh, thậm chí còn như không nghe thấy dùng tăm xiên miếng thịt quả thơm ngon mọng nước, đút tới trong miệng Dư Bảo Nguyên.



"Chúng tôi á, cũng 3 ngày một trận cãi nhau bé, 5 ngày một trận cãi nhau lớn," Dư Bảo Nguyên nhai thịt quả, "Anh nghĩ xem, anh ở cùng ba mẹ mình cũng phải cãi nhau thôi. Cho nên, phải thoải mái, tìm cách giải quyết, ít nhất không thể để cãi nhau làm tổn thương đến tình cảm, phải không?"



Tưởng Hạo và Lý Kha nghe chỉ bảo, đều im lặng.



Một lúc lâu, Tưởng Hạo đưa tay ra, muốn lén kéo tay Lý Kha, ai dè cơn tức của thằng oắt Lý Kha này vẫn chưa tan hết, lập tức hất tay Tưởng Hạo ra.



Dư Bảo Nguyên thấy một màn này, cười thở dài nói: "Vậy đi, tôi để lại phòng khách cho các anh, hai các anh...... nói chuyện cẩn thận?"



Vừa nói, ánh mắt cậu xoay một vòng trên người hai người này, cùng Cố Phong đi vào phòng ngủ.



Không lâu, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng người, giống như đang cãi nhau.



Tiếng cãi nhau càng ngày càng vang, sau khi đạt đến điểm giới hạn nào đó, bỗng nhiên lại yếu xuống, cuối cùng rơi vào yên lặng.



Yên lặng không bao lâu, lại vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ, giọng nói này kéo dài không bao lâu, chỉ nghe thấy cửa phát ra tiếng vang.



Có lẽ là giải quyết vấn đề rồi đi, Dư Bảo Nguyên nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa vặn nhìn thấy chú Hà ở bên ngoài thu dọn đồ.



Dư Bảo Nguyên chỉ chỉ cửa: "Hai bọn họ giải quyết mâu thuẫn rồi?"



Chú Hà gật gật đầu, nhưng vẻ trên mặt lại giống như già đi 10 tuổi, ông thở dài: "Vấn đề đã giải quyết, nhưng mà...... haiz, chú chưa từng thấy hai người diễn kịch như vậy đấy."



"Huh?" Dư Bảo Nguyên nghi ngờ.



"Ban đầu thì cãi nhau tán loạn, đợi mấy phút chú quay đầu lại, đã đang hôn nhau rồi," Chú Hà lắc lắc đầu, "Quả nhiên là người trẻ tuổi, cáu giận nhanh, đi cũng nhanh, haha."



Trên mặt Dư Bảo Nguyên cũng lộ ra một nụ cười: "Hai bọn họ chính là tình tình như vậy, chú đừng chê cười."



Vừa nói, Dư Bảo Nguyên lại hàn huyên mấy câu với chú Hà, chú Hà tuổi tác lớn, ngủ càng ngày càng sớm, vì vậy chưa nói mấy câu, ông đã ngáp đi về.



Dư Bảo Nguyên quay lại phòng ngủ, Cố Phong với thằng oắt Cố Gia Duệ kia đang đánh nhau.



Cố Phong dùng chiêu bắt kẻ địch đè Cố Gia Duệ, thằng đàn ông to xác không biết xấu hổ này cao ngạo cười nói: "Nhãi con, nào, tránh đê, nghĩ cách tránh đê." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ tức đến đỏ bừng, tay chân không ngừng lắc lư, định tránh thoát trói buộc của daddy nhóc.



(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)



Dư Bảo Nguyên đang định tiến lên khuyên hai tên họ Cố này, bỗng điện thoại của mình vang lên.



Cậu cầm lên nhìn, là lời mời video call Bạch Hướng Thịnh gửi tới.



Dư Bảo Nguyên nhận video, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Hướng Thịnh xuất hiện trên màn hình.



Lúc này, Bạch Hướng Thịnh mặc một chiếc áo khóc quân đọi dày, thoạt nhìn hơi ngốc. Tóc y bị gió thổi tán loạn, trên mặt lạnh đến đỏ lên: "Alo alo, Bảo Nguyên có nhìn thấy tôi được không?"



"Được," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Anh giờ đang ở đâu? Tối vậy?"



Bạch Hướng Thịnh xoay di động một vòng, Dư Bảo Nguyên chỉ thấy ánh đèn thành phố từ xa thỉnh thoảng hiện lên.



Bạch Hướng Thịnh đối diện màn hình nói chuyện, trong miệng có thể thở ra khí nóng: "Tôi giờ đang ở Thái Sơn! Đã đến giữa sườn núi, định qua mấy tiếng nữa tiếp tục leo lên, leo đến đỉnh Ngọc Hoàng!"



"Thái Sơn?" Dư Bảo Nguyên chớp chớp mắt, "Sao lại hăng hái vậy?"



"Giờ không phải sắp năm mới rồi sao," Bạch Hướng Thịnh cười hì hì, hoạt bát hơn trước đây rất nhiều, "Leo lên Thái Sơn sau đó ngắm ánh mặt trời đầu tiên của năm mới, nghe nói vô cùng linh nghiệm!"



"Thật đó," Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Hướng Thịnh, luôn cảm thấy trong lòng cũng ấm áp, loại cảm giác có bạn nhớ tới này, vô cùng tốt, "Mạnh tổng nhà anh cũng đi cùng anh?"



Bạch Hướng Thịnh nói: "Đương nhiên!"



Dứt lời, y quay đầu về phía sau gọi một tiếng, tiếng Mạnh Mãng Long liền vang lên.



Dư Bảo Nguyên đang muốn hỏi thêm về Mạnh Diệc Diệm, giọng ngọt ngào mềm nhũn của Mạnh Diệc Diệm đã vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắc sinh đẹp cũng xuất hiện trong màn hình: "Chú Bảo Nguyên!"



"Ài," Dư Bảo Nguyên nhìn thấy cô nàng này liền vui vẻ, "Diệm Diệm, con cũng leo núi à? Mệt không?"



"Không mệt!" Mạnh Diệc Diệm tết hai bím tóc, lúc nói lắc lư đầu, bím tóc cũng lắc lắc theo, thật là đáng yêu, "Con với ba và cha cùng leo núi, con vẫn luôn cưỡi trên vai cha, rất vui!"



Hóa ra là Mạnh Mãng Long cả đường cõng trên lưng, Dư Bảo Nguyên cười lắc lắc đầu.
Nhưng may mà, tất cả đau khổ cũng đã quá cảnh.



Bây giờ, hạnh phúc giống như ánh mặt trời bất diệt, ở trên bầu trời, ở trong lòng, tỏa sáng rực rỡ.



Cố Phong từ phía sau lưng ôm lấy Dư Bảo Nguyên, sau đó nhẹ nhàng nhét thứ gì đó vào trong túi áo Dư Bảo Nguyên, hắn ghé vào bên tai Dư Bảo Nguyên thổi khí nóng: "Bảo bối, lì xì, cho em."



Dư Bảo Nguyên nhíu mày, đưa tay vào trong túi mình, sờ sờ, rất dày.



Cậu lập tức nói: "Sao cho em lì xì còn phải lén lút?"



"Còn không phải đề phòng thằng oắt Cố Gia Duệ," Cố Phong hừ hừ một tiếng, "Thằng nhãi này biết năm mới nó có lý do vớt phúc lợi khắp nơi, khoảng thời gian này, không biết xấu hổ móc ở chỗ anh mấy cái bao lì xì, thật không có cách với nó."



Dư Bảo Nguyên bật cười: "Thôi vậy, năm mới, để nhóc con vui vẻ hơn chút."



"Anh biết," Cố Phong miễn cưỡng nói, "Cho nên đó không phải đều nhường nó sao? Nhưng mà nó cũng đừng vui quá mức, anh đã bảo Tiểu Chu đi mua cho nó các đầu sách mà trẻ con phải đọc, các loại tài liệu văn toán bổ trợ, còn có cả bộ tiếng Anh cho trẻ em, đợi đến khai giảng, anh xem oắt con còn đắc ý được nữa không."



Dư Bảo Nguyên không nhịn được cười ra tiếng, khẽ quay đầu nhìn gò má anh tuấn của Cố Phong, xùy cười một tiếng: "Hai bọn anh cứ làm ồn đi."



"Bà xã," Cố Phong nhẹ nhàng nói, "Em bây giờ hạnh phúc chứ?"



Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Chưa từng hạnh phúc như vậy."



"Còn khiến em hạnh phúc hơn," Cố Phong cười nói, "Anh còn có thể đối tốt với em hơn, còn có thể để em hạnh phúc hơn, em tin không?"



Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, vẻ mặt mang theo chút trêu chọc: "Hả?"



"Em cứ đợi đi," Cố Phong lớn tiếng cười nói, "Anh đã bắt đầu tìm cách. Chờ thằng oắt đi học nội trú, hai chúng ta có thể trải qua thế giới hai người. Đến lúc đó hai ta có thể đi khắp nơi tìm chỗ du lịch, có thể kéo bạn bè cùng tụ tập, có thể làm bất cứ chuyện gì mà chúng ta muốn."



Dư Bảo Nguyên bị hắn nói đến có chút mong đợi, mắt phát sáng.



Đúng lúc này, điện thoại của hai người đều rung.



Hóa ra là Lộ Dương đăng happy new year trong group, sau đó, tin nhắn chúc mừng giống như là suối phun trào ra, nhét đầy trang thông báo.



Lộ Dương nói: Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Mỗi một ngày đều phải vui, không vui thì đến chỗ tôi ăn vịt, tôi làm vịt rất lợi hại, các cậu đều biết rồi nhỉ?



Bạch Hướng Thịnh: Biết biết.



Lý Kha: Biết biết.



Tưởng Hạo: Biết biết.



Dư Bảo Nguyên: Lộ Dương, tớ đoán Lục Dương hẳn rất muốn trực tiếp đóng cửa quán vịt nướng của cậu lại rồi đấy, miễn cho cậu suốt ngày nói không lựa lời, làm mất mặt.



Lộ Dương: Đâu thể để anh ấy đóng chứ? Haizz tớ nói cho cậu biết, tớ thời gian trước nhập được một lượng vịt ngon, mấy con vịt kia đuổi theo bà dì giả tạo của Lục Dương, dọa bà ta chạy khắp sân, sườn xám cũng xé thành áo tắm xẻ cao! Tớ cười rớt đầu luôn, ha ha ha.



Bạch Hướng Thịnh: Các anh em, tôi đến miếu lão nãi nãi ở Thái Sơn, nghe nói cầu nguyện ở đây khá chuẩn, nào, sang năm muốn thực hiện cái gì, nói với tôi, tôi cầu cho các cậu.



Lộ Dương: Sang năm, hi vọng quán vịt nướng của tôi phát đạt, sau đó tình cảm sự nghiệp đều thuận lợi, Tiểu Bạch cậu nói giúp tôi!



Lý Kha: Sang năm...... hi vọng có thể nhận nuôi một đứa bé, cái đó, thấy các anh đều một nhà ba người, hâm mộ lắm luôn.



Bạch Hướng Thịnh: Đã nhận được hết! Đúng rồi, Dư Bảo Nguyên cậu không cần cầu nguyện đâu, tôi đã cầu giúp cậu, sang năm, hi vọng cậu có thể có đứa......



Dư Bảo Nguyên: Bạch Hướng Thịnh anh nếu cầu linh tinh cho tôi, quay về tôi quăng anh từ vịnh Bột Hải đến hợp chủng quốc Hoa Kỳ! Chờ đó cho tôi!



Tin nhắn trong group nhất thời refresh cực nhanh, vô cùng náo nhiệt.



Dư Bảo Nguyên nhìn màn hình, nụ cười trên mặt cũng nhịn không được càng lúc càng lớn.



Năm mới này, dường như khiến người ta ấm áp hơn bất kỳ năm mới nào.



(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)



"Ba! Daddy!" Cố Gia Duệ bỗng nhiên chỉ phía xa, "Pháo hoa! Thả pháo hoa rồi!"



Dư Bảo Nguyên giương mắt nhìn, phía xa, một đường ánh sáng vụt lên bầu trời.



Đường pháo hoa này giống như kèn lệnh, sau đó, rất nhiều pháo hoa bay thẳng lên, ăn ý nổ tung giữa đêm đen, nổ ra đốm nhỏ đầy trời, khiến người ta hoa mắt, rực rỡ vô cùng.



"Duệ Duệ, đẹp không?"



Cố Gia Duệ ngẩng đầu, nhìn pháo hoa, mắt cũng không chớp: "Đẹp!"



Chú Hà ngồi trên ghế nhìn pháo hoa cùng phóng lên, nét mặt già nua cũng không nhịn được tách ra ý cười. Đôi tay già nua của ông vuốt ve Khoai Sọ nằm trên đùi, Khoai Sọ thoải mái đến mắt cũng khẽ híp lại.



Đèn đuốc dần sáng, pháo hoa càng nhiều.



"Xem ra sắp đến thời gian bỏ cũ đón mới rồi," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Cho nên tập trung thả pháo hoa như vậy."



Trong tay Cố Gia Duệ trùm găng tay nhung hổ con, vui vẻ vỗ tay: "Bỏ cũ đón mới, năm mới vui vẻ!"



Cố Phong cũng bị không khí này lây nhiễm, không nhịn được sờ sờ đầu Cố Gia Duệ: "Con trai, năm mới vui vẻ!"



"Daddy, lì xì!" Cố Gia Duệ ngẩng đầu, trong đôi mắt to toàn là mong đợi.



Cố Phong ho khan một tiếng: "Con đã cầm mấy bao lì xì rồi? Vẫn chưa đủ?"



Dứt lời, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ trong túi móc ra hai cái nhét vào trong tay Cố Gia Duệ: "Hai cái cuối cùng rồi, cầm đi cầm đi, oắt con, phiền phức."



Cố Gia Duệ hớn hở lại thu hoạch hai bao lì xì, miệng túi khá dày.



Pháo hoa phía xa chiếu sáng bầu trời đêm, các loại sắc thái hỗn hợp vào nhau, lóng lánh chói mắt.



Tiếng chuông năm mới, vang lên trong gió.



Cố Phong nhìn Cố Gia Duệ nhà mình chơi đùa như hổ con, lại nhìn Dư Bảo Nguyên đứng bên cạnh.



Lúc này, khuôn mặt Dư Bảo Nguyên đã bị ánh sáng pháo hoa trên trời chiếu rọi, lộ vẻ cực kỳ ôn nhu, mà đôi mắt từng có vô số đau khổ, bi thương, tuyệt vọng kia, hiện tại đã được đèn đuốc chiếu sáng, toàn là ánh sáng hạnh phúc.



Khóe môi Cố Phong câu lên nụ cười, cũng nhìn về phía xa, thưởng thức thịnh yến pháo hoa đầy trời.



Hắn chỉ nhìn thấy ánh sáng động lòng người trong mắt Dư Bảo Nguyên, nhưng không biết, trong lúc yên lặng, chính trong mắt hắn, cũng tràn đầy ánh sáng hạnh phúc.



Trong khoảnh khắc mọi người đều nhìn về phía bầu trời, một đường pháo hoa lớn nhất vụt lên trời, trong tiếng reo hò nhiệt liệt của người phía xa, trong tiếng chuông xa xưa tượng trưng năm mới đến, trong chờ đợi của vô số người, bùm một tiếng nổ tung, ánh sao bắn ra bốn phía.



Đẹp thật đấy.



【HOÀN CHÍNH VĂN】



====================



Vậy là sau hơn 1 năm kéo dài lê lết thì rốt cuộc tui cũng đặt chữ hoàn chính văn cho bộ này rồi. Cám ơn mọi người đã đi theo tui và bộ này, trải qua bao sóng gió, trải qua giai đoạn bước ngoặt trong cuộc đời tui:****



Hoàn chính văn nhưng chưa đại biểu bộ này sẽ kết thúc ở đây, chúng ta vẫn còn 63 chương PN vẫn đang chờ. Theo như lời tác giả thì PN sẽ là chuyện tình cảm của Duệ Duệ và Thiện Lương, Cố Phong - Dư Bảo Nguyên sẽ đón thêm đứa thứ 2 thứ 3, đôi Hạo Kha và Long Thịnh vẫn sẽ xuất hiện, nói chung nó giống như một câu chuyện nhỏ nói về thời gian sau này của các đôi.



Phần PN sẽ được lên sóng từ từ, tui sẽ dành thời lượng edit cho các bộ còn lại. Vậy thôi, good night!