Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 35 : Một vở kịch hay chờ mở màn

Ngày đăng: 09:28 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Hôm sau lúc đi làm, Dư Bảo Nguyên không ngồi xe Cố Phong nữa.



Lời đã nói rất rõ ràng, vậy thì không cần có bất kỳ liên lạc nào nữa.



Cậu cầm lấy cặp công văn lên lầu, vừa đẩy ra cửa phòng trợ lý, liền sững sờ.



Chỗ ngồi của mình ngồi một người.



Trần Lập Ninh.



Cậu liếc Trần Lập Ninh, "Huấn luyện hoàn thành rồi?"



Trần Lập Ninh không chút nào để ý mà dựa tren ghế cậu, cười cười, "Hoàn thành viên mãn, sau này phải xin trợ lý Dương và các chị trợ lý chỉ giáo nhiều hơn rồi."



"Chỉ giáo cậu được á," Dư Bảo Nguyên nhận nước nóng, đi tới bên cạnh cậu, "Nhưng đầu tiên, từ chỗ tôi đi ra."



Trần Lập Ninh không động đậy, mắt vẫn như cũ tràn ý cười, "Vậy thì, tôi ngồi đâu?"



Dư Bảo Nguyên nhìn xung quanh một vòng.



Số lượng trợ lý và số lượng bàn làm việc tương xứng. Nói cách khác, tên trợ lý miễn cưỡng chen vào Trần Lập Ninh này, không có chỗ ngồi.



(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)



Dư Bảo Nguyên nhíu mày, trực tiếp đặt đồ của mình của mình lên bàn, "Cố tổng nhà cậu chưa sắp xếp cho cậu sao? Hỏi hắn đi."




Mắt Trần Lập Ninh có chút ủy khuất.



"Đừng đặt trước mặt tôi cái vẻ làm nũng kia," Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, "Tôi không ăn cái vẻ kia của cậu. Có vấn đề, đi vài bước là tới phòng tổng tài rồi, Cố Phong đến rồi cậu đi hỏi hắn. Hiện tại, tránh ra!"



Trần Lập Ninh cắn răng, rốt cục không cam không nguyện mà từ trên ghế của Dư Bảo Nguyên đứng dậy.



Dư Bảo Nguyên nhìn y lúng túng đứng một bên, "Cậu không làm việc sao?"



Trần Lập Ninh ngập ngừng một chút, không nói gì.



Y đương nhiên không làm việc.



Y yêu cầu Cố Phong sắp xếp cho y chức vị trợ lý, chỉ là vì chút tâm tư nhỏ của mình.



Về phần chân chính đi làm việc......



Dư Bảo Nguyên giống như nhìn thấu ý nghĩ của y, từ một bên ném ra một phần tài liệu, "Cố tổng nói để tôi dẫn dắt cậu, được thôi, vậy tôi liền dẫn dắt cậu. Chỗ này có một phần kế hoạch sơ lược của hạng mục mới, 5 tiếng, thảo ra một phần kế hoạch sơ thảo cho tôi."



Trần Lập Ninh nhíu nhíu mày, "Anh bảo tôi khởi thảo?"



"Còn muốn làm trợ lý, thì làm chút chuyện thật," Dư Bảo Nguyên cười lạnh nói, "Không có năng lực, thì cuốn gói rời đi."



Trần Lập Ninh nhất thời bị không khách khí của Dư Bảo Nguyên tức đến đỏ bừng cả mặt.



Từ nhỏ đến lớn, y đều là được nâng trong lòng bàn tay lớn.




Cha mẹ mặc dù không ở bên cạnh y, nhưng cái gì cũng thuận theo y, người làm trong nhà cũng không dám phản bác ý tứ của y. Sau khi lớn lên, Cố Phong lại càng vui vẻ cưng chiều y, có Cố Phong ở đây, những người khác đâu còn dám trái ý y?



Ngoại trừ Dư Bảo Nguyên không thức thời này.



Trần Lập Ninh nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện mấy trợ lý cũng không có ý tứ giúp y. Trong đó còn có người tên là Anna, lại hai tay ôm ngực, trên mặt mang theo cười, một bộ sung sướng xem kịch vui.



Y cắn cắn răng, nhận lấy phần tài liệu kia, "Tôi hiện tại viết ngay, được rồi chứ! Xí!"



Vừa nói, nhấc chân liền muốn đi.



"Chờ chút!" Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên gọi y lại.



Sắc mặt Trần Lập Ninh hơi u ám mà xoay người qua, "Anh còn có chuyện gì?"



"Tôi nhớ chức vị của cậu là trợ lý, không phải tổng tài nhỉ." Dư Bảo Nguyên liếc xéo.



"Vậy thì sao?"



"Cậu đã là trợ lý," Dư Bảo Nguyên đứng dậy, khí tràng cả người lập tức áp đảo chút phô trương thanh thế kia của Trần Lập Ninh, "Vậy thì có bộ dáng mà trợ lý nên có, nói chuyện chú ý ngữ khí và lễ phép. Tự cậu yêu cầu chức vị trợ lý, vậy gì làm cẩn thận, đừng ép ai giống như với tôi. Nghe rõ chưa?"



Răng Trần Lập Ninh mài đến vang kèn kẹt, rốt cục mặt u ám, "Rõ rồi."



Vừa nói, nhấc chân liền đi vào phòng tổng tài của Cố Phong.



Trước khi đóng cửa, y âm lãnh nhìn mấy người ở phòng trợ lý một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng.



Không nhường chỗ cho y? Được, vậy y trực tiếp tới phòng tổng tài ngồi, y cũng không thích cùng làm việc với đám hàng này.



Chỉ cần Cố Phong còn cưng chiều y, những người này, đặc biệt là Dư Bảo Nguyên kia, muốn đè y một đầu?



Ha, chờ.



Y sẽ cẩn thận dạy dỗ cậu ta, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, cái gì gọi là tự chuốc lấy khổ.