Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 6 : Tôi có quật cường của đàn ông

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Dư Bảo Nguyên vặn lông mày cúi đầu nghĩ nghĩ: "Không biết."



Trong âm thanh của Cố Phong tức giận càng đậm, "Con mẹ nó cậu ngu hả? Cậu không biết?!"



Dư Bảo Nguyên bị Cố Phong uy hiếp đi làm, tâm tình vốn khó chịu. Bây giờ bị hắn rống như vậy, càng phiền lòng, dứt khoát trực tiếp rống lại: "Đúng, tôi con mẹ nó quên mất một đấm quăng nổ cái đầu chó của anh! Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì cút!"



Cậu hiện tại, có tính khí liền trực tiếp phát với Cố Phong.



Cố Phong nếu như muốn đuổi cậu, vậy đương nhiên tốt!



Cậu có thể cao hứng ở trước cửa tập đoàn Cố thị đốt hai bánh pháo ăn mừng.



Ai sợ ai chứ?



Cố Phong ở đầu kia trầm mặc thật lâu, "Cơm trưa của tôi đâu?"



À, nhớ rồi, cơm trưa.



Cú điện thoại này lại nhắc nhở đống chuyện ngu mà Dư Bảo Nguyên trước kia trải qua.



Để lấy sự vui vẻ của Cố đại tổng tài, cậu trải qua 5 năm, mỗi trưa ở trong nhà bếp nhỏ của công ty rửa tay nấu canh cho Cố Phong. Vì để cho Cố Phong không ăn ngán, cậu dốc lòng nghiên cứu thực đơn, thay đổi thủ đoạn, list video điện thoại phát cũng từ "Soái ca tất trắng cơ bắp đáng thưởng thức! Màu da đầy nín thở!" biến thành mấy thứ "Mẹ Hồ dạy con nắm bắt dạ dày đàn ông!"



Hiện tại chia tay rồi, ai còn vui lòng phí tâm làm mấy thứ này nữa chứ?



Dư Bảo Nguyên tùy ý là xem lướt qua, "Trong tủ ở phòng bếp có củ cải muối tháng trước mua, anh tự giải quyết. Hơn nữa, hiện tại Trần Lập Ninh về rồi, không phải cậu ta nấu cơm cho anh sao?"



"Cậu ầm ĩ đủ chưa?" Âm thanh Cố Phong nghe cực kỳ nguy hiểm.



"Cố tổng, tôi quả thực làm cơm cho anh gần 5 năm, nhưng chúng ta đã chia tay phải không? Anh cũng không thể bắt được một con dê liền liều chết nhổ lông (*) chứ? Tôi mệt lắm rồi!"



((*) ý là không thể luôn dùng một cách để đạt mục đích)



Cố Phong ở bên kia sửng sốt một chút, vẫn tùy hứng, "Tôi cho cậu thời gian 30 phút. 30 phút sau tôi nếu vẫn không nhìn thấy cơm trưa của cậu, hậu quả tự cậu gánh chịu." Nói xong, bộp một tiếp cúp điện thoại.




Dư Bảo Nguyên bĩu bĩu môi với Khoai Sọ, Khoai Sọ rất bất đắc dĩ nhảy tới trong ngực cậu. Cậu gật gật đầu với Cố Phong, ra khỏi phòng tổng tài, đi thang máy tới trung tâm thương mại tầng thấp nhất.



Cố Phong ép cậu nấu cơm trưa phải không? Cậu làm là được.



Dù sao cũng sẽ không dụng tâm như trước.



Cậu muốn từ chút chuyện nhỏ bắt đầu, từng chút từng chút xóa đi quan tâm cho Cố Phong. Người ta dù sao cũng không cần, cậu cũng không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh.



Cậu lại không đê tiện.



Xách theo giỏ mua đồ đi tới khu rau, cô bán hàng mặt tròn tròn cười chào hỏi cậu, "Tiên sinh, chỗ này đều vừa lên kệ, cực kỳ tươi."



Dư Bảo Nguyên cầm quả dưa chuột nhìn nhìn xung quanh, "Có nát một chút hay không?"



Cô bán hàng không rõ tình hình, "Cái gì?"



"Có loại sắp thối để rất lâu rồi đấy, dưa chuột nát trứng gà thối gì đó?"



Cô bán hàng giống như nhìn bệnh thần kinh nhìn Dư Bảo Nguyên, tu dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp khiến cô không có chửi ầm lên, vẫn như cũ duy trì nụ cười khó khăn, "Thật xin lỗi, chúng tôi đều là thương gia rất uy tín."



Dư Bảo Nguyên tiếc nuối thở dài, ở trên kệ rau lật lật, cố gắng chọn mấy cái vẻ ngoài xấu ném vào giỏ, trả tiền, đến phòng bếp nhỏ của công ty bắt đầu nấu cơm.



Cố Phong không thích ăn quá cháy. Á, làm sao đây, tay run lên trứng gà cháy giống than!



Cố Phong không thích ăn quá mặn. Úi, thật là quả trứng hồ đồ, sao lại thêm 8 thìa muối chứ?



Cố Phong không thích ăn mù tạt. Yểu thọ rồi, mù tạt thành tinh! Tự chạy đến trong nồi, kéo cũng không kéo được!



Dư Bảo Nguyên vẻ mặt trịnh trọng mà bưng cơm trưa đến trước mặt Cố Phong.



Cố Phong nhấc đũa ăn một miếng, mặt xanh.



Cố đại dã lang và Dư tiểu lang chính thức bắt đầu ghét, hoan nghênh khán giả!