Ta Sinh Ra Đã Tại Vạch Đích
Chương 1 : Đột Phá
Ngày đăng: 02:57 27/06/20
Thanh Long Hoàng Triều có 3 nhà: Trương Gia, Vũ Gia và cuối cùng là hoàng tộc Bạch Gia. Không như những hoàng triều khác, 3 nhà này luôn luôn chơi thân với nhau cùng phương trâm:'' Bạn của người là bạn của ta, kẻ thù của ngươi cũng là kẻ thù của ta!''. Mà trong khoảng 20 năm gần đây, Trương gia bỗng dưng xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, đó chính là... Trương Minh Viễn!
Trong một gian mật thất, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, người này có một dung mạo bách niên nan ngộ ( Trăm năm khó gặp ), trên thân thể có một cỗ khí tức tà dị thoát ra làm tăng thêm thần thái và mị lực cho hắn. Tưởng rằng chỉ có nữ nhân mới có thể đẹp đến mức làm hoa nhường nguyệt thẹn nhưng không ! Thiếu niên này... Còn đẹp hơn gấp vạn lần hoa, nguyệt a.
Đột nhiên, người thiếu niên mở mắt. Một cỗ khí tực khổng lồ từ trong thân hắn tràn ra ngoài khiến căn mật thất rung động nhẹ! Người thiếu niên giơ hai tay lên trước mặt nói:
-Đột phá nguyên anh hậu kì a!
.........
Trương Gia đại sảnh
Đại sảnh bên trong rất lớn, có trang trí đủ loại cây hoa tạo ra hương thơm lan tỏa khắp một đại sảnh rộng lớn làm người ngửi thấy thoải mái, dễ chịu... Hiển nhiên đây là công sức của Trương gia gia chủ Trương Minh Triết! Ông đã cho người đi tìm những loài thơm hoa quý hiếm ở trên phiến đại lục này, đương nhiên là ông cũng phải khổ sở để đi tìm những loài hoa ở các nơi nguy hiểm a!... Ngồi bên trong đại sảnh cũng có không ít người, ngồi trên cao nhất là gia chủ Trương Minh Triết tiếp đến là các vị trưởng lão trong tộc, quyền lợi cũng không kém hơn tộc trưởng là bao
Phía bên trái là một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, mà bên phải lại có ngồi 2 người một già một trẻ, lão giả thần thái thoải mái, song nhãn tinh tường không một chút vấn đục. Mà bên cạnh ông, một thiếu nữ trạc tuổi Minh Viễn mày liễu mắt phượng vòng 1 căng tròn, vòng 2 thon gọn, vòng 3 lồi lõm, nếu Minh Viễn ở đây hắn sẽ phải thốt lên một câu:''Ngực tấn công mông phòng thủ a!'' Thiếu nữ này sở hữu một vẻ đẹp ôn uyển nhu thuận (Dịu dàng hiền thục) khiến ai cũng muốn ôm nàng vào ngực để thương yêu.
Mà lúc này, mọi người như đang nói chuyện gì đó bỗng chợt ngừng lại khi thấy một cỗ khí tức tràn ra từ tòa hậu viện phía nam, hiển nhiên là nơi Minh Viễn bế quan a.... Dừng cuộc nói chuyện lại một hồi, vị lão giả kia thần sắc trở nên vui mừng mở miệng nói:
-Chúc mừng Trương gia chủ!
Mà người thiếu nữ bên cạnh lão cũng vui mừng không kém, nàng nhoẻn miệng cười khiến Trương Minh Triết thầm nghĩ:''Thằng con trai mình có số hưởng vl!''. Nghĩ là vậy nhưng ông cũng không có suy nghĩ nào bậy bạ với... Con dâu tương lai, một phần là vì tính cách ông ngay thẳng chính trực, một phần nữa là do... Cái đó.... không dùng được a ''...'' Nghĩ đến cái đó của mình, ông liền xụ mặt lại đắng chát nghĩ nhưng rất nhanh gương mặt ông lại trở lại bình thường trả lời:
-Đa tạ Bạch trưởng lão đã quan tâm a, không nghĩ đến tên tiểu tử đó lại đột phá nhanh như vậy, mới vài tháng trước chỉ có nguyên anh trung kì, vậy mà bây giờ...
-Hahaha, lão cũng không nghĩ công tử nhà Chúng Ta lại đột phá nhanh như vậy, âu cũng là một điều tốt...
Lão giả nhấn mạng hai từ 'Chúng Ta' làm thiếu nữ bên cạnh cười hạnh phúc
Trương Minh Triết cũng cười cười khi nghe câu nói của lão giả, ông liền nói:''Vậy để ta cho gọi hắn đến đây, sẵn tiện bàn chuyện hôn sự luôn cho 2 đứa này!'' Nói xong, ông liền gọi một cái gia nhân đến rồi sai người này đến chỗ ở của Minh Viễn gọi hắn
Lại nói đến Trương Minh Viễn, hắn 3 tuổi tu luyện, 5 tuổi luyện khí, 8 tuổi trúc cơ... Hiện giờ hắn đang 17 tuổi mà đã đạt đến tu vi Nguyên Anh hậu kì, đúng là một cái thiên tài tuyệt thế! Được như bây giờ là nhờ tên sát thủ ám sát hắn a... Năm 8 tuổi là thời điểm hắn đột phá Trúc Cơ kì, và được mọi người trong gia tộc hay lớn hơn nữa là cả cái Thanh Long hoàng triều công nhận hắn là một thiên tài. Rất nhiều gia tộc ở các hoàng triều khác vì lo lắng cho tương lai của mình nên đã phái sát thủ đến ám sát hắn. 8 tuổi trúc cơ quả thật là một thiên tài, nhưng để một đường 17 tuổi đạt đến nguyên anh hậu kì thì... đó là một điều không thể! Vậy tại sao hắn lại có thể ?
......
Nói đến đây thì cuộc đời của Minh Viễn hắn lại nhiều thêm một cái cố sự... Vào lần đó, khi hắn đang chuẩn bị đi ngủ thì.. cái gì đến cũng phải đến hắn cư nhiên lại mắc ỉa a. Chạy thật nhanh vào nhà xí, hắn liền một mặt nhắm mắt hưởng thụ cái sự khoái cảm này ''...'' nhưng không lâu sau đó, hắn bỗng dưng nghe được tiếng chửi thề như:''đcmm, con chó nào lại ỉa ở chỗ này làm lão tử đạp phải a'' hay hơn nữa là:'' Hôm nay đến để ám sát tên thiên tài kia cũng không được yên, hừ số ta cũng đen thật'' Minh Viễn hắn nuốt nước bọt cái ực thầm nghĩ'' Con mẹ nó, ta có làm gì đâu a mà lại có sát thủ đến để giết ta??''
Đột nhiên, tiếng cửa nhà xí uỳnh một cái như bị ai đó đạp vào làm Minh Viễn sợ đến rơi một cục socola:
-Con mẹ nó gấu, lẽ nào hắn đã biết ta ở trong này rồi không ?? Minh viễn hoảng sợ nghĩ.
Bên ngoài, tên sát thủ cũng không có phát hiện ra hắn, mà hắn đang... Đưa chân lên cửa nhà xí để... chùi phân bằng cửa a ''...'' Khổ nỗi, tên sát thủ này đang tức giận nên từ việc chùi nhẹ nhàng hắn liền chuyển sang mạnh bạo khiến cánh cửa rung uỳnh uỳnh làm Minh Viễn càng sợ tưởng rằng hắn đang cố phá cánh cửa này a... Nực cười ? Một tên sát thủ lại không phá được một cánh cửa gỗ ? Đấy là do Minh Viễn hắn còn nhỏ nên không suy nghĩ được nhiều! Cánh cửa càng ngày càng rung mạnh khiến hắn nơm nớp lo sợ, đột nhiên hắn nấc một cái, viên socola trong lỗ hậu liền tọt... Lên hẳn đan điền khiến một phần socola hòa trộn vào trong làm đan điều hắn như được gột rửa và hấp thu linh khí cũng càng nhanh hơn! Chùi xong đống dưới chân mình, tên sát thủ liền đi đến hậu viên của hắn, nhưng xem xét khí tức thì lại không có ai nên hắn đành phải cắn răng quay trở về a ''...''
Từ đó, Minh Viễn càng tu luyện càng nhanh, một đường thuận lợi đột phá mà không cần dùng đến tài nguyên giúp gia tộc hắn cũng không phải tốn kém nhiều tài nguyên tu luyện cho hắn....
Mỗi ngày sẽ ra 1-2 chương và cố viết lên 2k chữ như các tác khác xem sao :D Mong mn nhấn like và cmt hộ ta a =))
Mọi ý kiến về truyện mong được cmt, tại bút lực còn kém, viết nhiều sẽ lên tay nha!!
P/s: còn ai nhớ ta không =))
Trong một gian mật thất, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, người này có một dung mạo bách niên nan ngộ ( Trăm năm khó gặp ), trên thân thể có một cỗ khí tức tà dị thoát ra làm tăng thêm thần thái và mị lực cho hắn. Tưởng rằng chỉ có nữ nhân mới có thể đẹp đến mức làm hoa nhường nguyệt thẹn nhưng không ! Thiếu niên này... Còn đẹp hơn gấp vạn lần hoa, nguyệt a.
Đột nhiên, người thiếu niên mở mắt. Một cỗ khí tực khổng lồ từ trong thân hắn tràn ra ngoài khiến căn mật thất rung động nhẹ! Người thiếu niên giơ hai tay lên trước mặt nói:
-Đột phá nguyên anh hậu kì a!
.........
Trương Gia đại sảnh
Đại sảnh bên trong rất lớn, có trang trí đủ loại cây hoa tạo ra hương thơm lan tỏa khắp một đại sảnh rộng lớn làm người ngửi thấy thoải mái, dễ chịu... Hiển nhiên đây là công sức của Trương gia gia chủ Trương Minh Triết! Ông đã cho người đi tìm những loài thơm hoa quý hiếm ở trên phiến đại lục này, đương nhiên là ông cũng phải khổ sở để đi tìm những loài hoa ở các nơi nguy hiểm a!... Ngồi bên trong đại sảnh cũng có không ít người, ngồi trên cao nhất là gia chủ Trương Minh Triết tiếp đến là các vị trưởng lão trong tộc, quyền lợi cũng không kém hơn tộc trưởng là bao
Phía bên trái là một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, mà bên phải lại có ngồi 2 người một già một trẻ, lão giả thần thái thoải mái, song nhãn tinh tường không một chút vấn đục. Mà bên cạnh ông, một thiếu nữ trạc tuổi Minh Viễn mày liễu mắt phượng vòng 1 căng tròn, vòng 2 thon gọn, vòng 3 lồi lõm, nếu Minh Viễn ở đây hắn sẽ phải thốt lên một câu:''Ngực tấn công mông phòng thủ a!'' Thiếu nữ này sở hữu một vẻ đẹp ôn uyển nhu thuận (Dịu dàng hiền thục) khiến ai cũng muốn ôm nàng vào ngực để thương yêu.
Mà lúc này, mọi người như đang nói chuyện gì đó bỗng chợt ngừng lại khi thấy một cỗ khí tức tràn ra từ tòa hậu viện phía nam, hiển nhiên là nơi Minh Viễn bế quan a.... Dừng cuộc nói chuyện lại một hồi, vị lão giả kia thần sắc trở nên vui mừng mở miệng nói:
-Chúc mừng Trương gia chủ!
Mà người thiếu nữ bên cạnh lão cũng vui mừng không kém, nàng nhoẻn miệng cười khiến Trương Minh Triết thầm nghĩ:''Thằng con trai mình có số hưởng vl!''. Nghĩ là vậy nhưng ông cũng không có suy nghĩ nào bậy bạ với... Con dâu tương lai, một phần là vì tính cách ông ngay thẳng chính trực, một phần nữa là do... Cái đó.... không dùng được a ''...'' Nghĩ đến cái đó của mình, ông liền xụ mặt lại đắng chát nghĩ nhưng rất nhanh gương mặt ông lại trở lại bình thường trả lời:
-Đa tạ Bạch trưởng lão đã quan tâm a, không nghĩ đến tên tiểu tử đó lại đột phá nhanh như vậy, mới vài tháng trước chỉ có nguyên anh trung kì, vậy mà bây giờ...
-Hahaha, lão cũng không nghĩ công tử nhà Chúng Ta lại đột phá nhanh như vậy, âu cũng là một điều tốt...
Lão giả nhấn mạng hai từ 'Chúng Ta' làm thiếu nữ bên cạnh cười hạnh phúc
Trương Minh Triết cũng cười cười khi nghe câu nói của lão giả, ông liền nói:''Vậy để ta cho gọi hắn đến đây, sẵn tiện bàn chuyện hôn sự luôn cho 2 đứa này!'' Nói xong, ông liền gọi một cái gia nhân đến rồi sai người này đến chỗ ở của Minh Viễn gọi hắn
Lại nói đến Trương Minh Viễn, hắn 3 tuổi tu luyện, 5 tuổi luyện khí, 8 tuổi trúc cơ... Hiện giờ hắn đang 17 tuổi mà đã đạt đến tu vi Nguyên Anh hậu kì, đúng là một cái thiên tài tuyệt thế! Được như bây giờ là nhờ tên sát thủ ám sát hắn a... Năm 8 tuổi là thời điểm hắn đột phá Trúc Cơ kì, và được mọi người trong gia tộc hay lớn hơn nữa là cả cái Thanh Long hoàng triều công nhận hắn là một thiên tài. Rất nhiều gia tộc ở các hoàng triều khác vì lo lắng cho tương lai của mình nên đã phái sát thủ đến ám sát hắn. 8 tuổi trúc cơ quả thật là một thiên tài, nhưng để một đường 17 tuổi đạt đến nguyên anh hậu kì thì... đó là một điều không thể! Vậy tại sao hắn lại có thể ?
......
Nói đến đây thì cuộc đời của Minh Viễn hắn lại nhiều thêm một cái cố sự... Vào lần đó, khi hắn đang chuẩn bị đi ngủ thì.. cái gì đến cũng phải đến hắn cư nhiên lại mắc ỉa a. Chạy thật nhanh vào nhà xí, hắn liền một mặt nhắm mắt hưởng thụ cái sự khoái cảm này ''...'' nhưng không lâu sau đó, hắn bỗng dưng nghe được tiếng chửi thề như:''đcmm, con chó nào lại ỉa ở chỗ này làm lão tử đạp phải a'' hay hơn nữa là:'' Hôm nay đến để ám sát tên thiên tài kia cũng không được yên, hừ số ta cũng đen thật'' Minh Viễn hắn nuốt nước bọt cái ực thầm nghĩ'' Con mẹ nó, ta có làm gì đâu a mà lại có sát thủ đến để giết ta??''
Đột nhiên, tiếng cửa nhà xí uỳnh một cái như bị ai đó đạp vào làm Minh Viễn sợ đến rơi một cục socola:
-Con mẹ nó gấu, lẽ nào hắn đã biết ta ở trong này rồi không ?? Minh viễn hoảng sợ nghĩ.
Bên ngoài, tên sát thủ cũng không có phát hiện ra hắn, mà hắn đang... Đưa chân lên cửa nhà xí để... chùi phân bằng cửa a ''...'' Khổ nỗi, tên sát thủ này đang tức giận nên từ việc chùi nhẹ nhàng hắn liền chuyển sang mạnh bạo khiến cánh cửa rung uỳnh uỳnh làm Minh Viễn càng sợ tưởng rằng hắn đang cố phá cánh cửa này a... Nực cười ? Một tên sát thủ lại không phá được một cánh cửa gỗ ? Đấy là do Minh Viễn hắn còn nhỏ nên không suy nghĩ được nhiều! Cánh cửa càng ngày càng rung mạnh khiến hắn nơm nớp lo sợ, đột nhiên hắn nấc một cái, viên socola trong lỗ hậu liền tọt... Lên hẳn đan điền khiến một phần socola hòa trộn vào trong làm đan điều hắn như được gột rửa và hấp thu linh khí cũng càng nhanh hơn! Chùi xong đống dưới chân mình, tên sát thủ liền đi đến hậu viên của hắn, nhưng xem xét khí tức thì lại không có ai nên hắn đành phải cắn răng quay trở về a ''...''
Từ đó, Minh Viễn càng tu luyện càng nhanh, một đường thuận lợi đột phá mà không cần dùng đến tài nguyên giúp gia tộc hắn cũng không phải tốn kém nhiều tài nguyên tu luyện cho hắn....
Mỗi ngày sẽ ra 1-2 chương và cố viết lên 2k chữ như các tác khác xem sao :D Mong mn nhấn like và cmt hộ ta a =))
Mọi ý kiến về truyện mong được cmt, tại bút lực còn kém, viết nhiều sẽ lên tay nha!!
P/s: còn ai nhớ ta không =))