Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 41 : Cậu Dám Đánh Tôi?

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 41: Cậu Dám Đánh Tôi?
Bảng số liệu đầu tiên đã được xuất ra, số liệu này tại Q-Tone xem ra đã có thể được xem là cú nổ.
Lực bộc phát này rất hợp lý, giai đoạn trước ném bao nhiêu tài nguyên vào quảng cáo, như vậy nên lúc phát hành online đương nhiên là hiệu quả cũng nên oanh động.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm bình thường, giờ đầu tiên bài hát mới ban hành thì có thể nhất nhưng về sau không nên mãnh liệt như vậy.
Trong giờ đầu tiên, số lượng người nghe được tích lũy từ hiệu quả của giai đoạn quảng cáo trước đó sẽ nhanh chóng bị tiêu hao hết.
Sau đó số liệu tăng trưởng của bài hát sẽ bắt đầu chậm lại.
Nếu đó là một bài hát hay, vậy thì sau khi danh tiếng được ấp ủ qua đi, thì vẫn có thể nghênh đón biến đổi dao động tăng chậm.
Nếu chất lượng bài hát ở mức trung bình thì sau khi trải qua đột biến tăng ban đầu, số liệu sẽ theo xu hướng giảm dần.
Ngoài những xu hướng biến đổi thông thường này ra, thì số liệu biến đổi của một bài hát còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố.
Nhiều nguyên nhân như tài khoản Vip ủng hộ, phát sóng được ủy quyền của các đài phát thanh nổi tiếng... có thể gây sốc dữ liệu.
Biểu hiện hôm nay của “Vô Vị»”, chỉ có một loại giải thích, dân cư mạng đã tự phát tạo thành một làn sóng vô cùng mãnh liệt.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, ngàn truyền vạn, giống như tạo thành bão, sức ảnh hưởng không ngừng tự mở rộng, tạo thành một cơn lốc xoáy dư luận không thể ngăn trở.
Q-Tone là nền tảng âm nhạc trực tuyến lớn nhất quốc nội, không thiếu những bài hát hay theo cách đánh giá thông thường, lúc trước cũng có những bài hát lấy được đồ thị số liệu tương tự.
Nhưng cho tới giờ, đồ thị của những bài hát đó chưa từng có sự sắc nét như vậy.
"Trần tiên sinh, anh lên weibo kiểm tra đi, độ hot này thực sự quá dọa người. Thật sự bùng nổ trên toàn bộ internet!"
Tin nhắn wechat cuối cùng của Q-Tone đã nói như thế.
Trần Phong mở weibo ra nhìn, thật đúng là như thế, chỉ 1 buổi chiều ngắn ngủi, nhiệt độ của chủ đề “Vô Vị” không ngờ lại nhanh chóng thăng top 20 trên toàn bộ mạng internet.
Chỉ mới nửa ngày!
Trần Phong bấm vào bảng chủ đề, tùy tiện lướt một vòng, khen ngợi đúng là như nước thủy triều.
Xuyên suốt bùng nổ những những bình luận đầy cảm xúc.
Trong đánh giá của nhiều cư dân mạng, cũng có những đánh giá chuyên sâu của nhiều nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng.
Tóm lại chính là cuồng phong thổi tới từ mười ngàn hướng, so với bản thân Trần Phong thổi còn mạnh mẽ hơn.
Trần Phong nhìn thấy còn phải chắt lưỡi.
Tuy từ khi mới bắt đầu hắn đã biết bài hát chắc chắn sẽ thành HIT, nhưng tình hình thật sự còn vượt ngoài dự liệu của hắn.
Vị thế của Chung Lôi ở ngàn năm trước đã gặp phải trở ngại về thời gian, chính hắn đã trừ khử toàn bộ chướng ngại cho cô nàng, tất nhiên “Vô Vị” không thể không hot.
Nhưng hắn không ngờ nó lại bùng nổ nhanh chóng như vậy.
Tư thế của từng hòn đá trên sông trong một thời gian dài, đều có quy luật bất biến của nó.
Một thay đổi nhỏ sẽ gây ra sự biến đổi hỗn loạn như sóng to gió lớn trong thời đại.
Lúc trước, sự thay đổi thời đại đối với Trần Phong đều giới hạn trên người của hắn mà thôi.
Hắn muốn nhìn thấy sự thay đổi, hắn cần phải bước vào mộng cảnh và nhìn vào "lịch sử" bằng cách đọc tiểu sử của Chung Lôi sau hàng ngàn năm.
Nhưng bắt đầu từ bây giờ, hắn không cần phải như vậy nữa.
Hắn có thể chắc chắn từ hôm nay trở về sau mỗi một ngày của lịch sử, đều sẽ mới tinh.
"Trần Phong, tan ca còn chưa về?"
Đang lúc thất thần, sau lưng Trần Phong bất thình lình vang lên một giọng nói quái khí.
Hắn quay đầu.
Người đang nói, không ai khác chính là Lâm Đức.
Trần Phong lắc cái ghế, quay đầu trở lại, "Tôi chủ động tăng ca, không được sao?"
Lâm Đức liếc mắt nhìn màn hình máy tính, "Cậu nói với tôi đây là tăng ca?"
Trần Phong nhìn lại, trên màn hình CRT vẫn là một trang weibo.
"Đúng, tôi đang tăng ca, thì sao?"
"Cậu đang xem tôi là thằng mù?"
"Là nhân viên của một công ty ứng dụng internet, việc theo sát thời đại và xem weibo để tìm hiểu xu thế lưu hành, có gì là sai?"
Lâm Đức bị ngụy biện của hắn khiến bối rối.
"Đừng có mà ở đây khua môi múa mép! Cậu dùng tiền điện của công ty để lướt weibo, tôi không đồng ý việc đó! Chậc chậc, để xem cậu đang coi những thứ gì nào? Ngôi sao? Bài hát mới? Ồ, đúng là không nhìn ra, Trần Phong cậu chính là truy tinh tộc? Xem nào, nhân vật nổi tiếng gì đây, Chung Lôi? Ai đây! Tên cũng chưa từng nghe qua, cái gì mà nhân vật Hạ Cửu Lưu (cách phân chia nhóm nghề của xã hội TQ, có Thượng – Trung – Hạ, tổng cộng 27 nghề, ca sĩ, đào hát thuộc nhóm hạ cửu lưu)? Đây là ngôi sao cậu đang theo đuổi? Có thể theo đuổi người ra dáng ngôi sao hơn không?"
Lâm Đức cố ý nói lớn, mục đích đúng là muốn khiến Trần Phong khó chịu.
Không ngờ Trần Phong chưa kịp biểu hiện gì thì chỗ khác đã vang lên âm thanh không hài lòng.
"Quản lý Lâm, đừng như vậy, tuy Chung Lôi là một người mới nhưng thực sự rất lợi hại. Nếu anh nghe qua bài hát mới của cô ấy thì sẽ hiểu, thực sự rất hay."
Người đứng ra nói phụ Trần Phong là Đường Sương.
Lâm Đức trừng mắt liếc cô, trong đầu còn nghĩ cô là kẻ nhiều chuyện.
Đường Sương dường như không phục, "Bài hát này mới phát hành hồi trưa hôm nay, vậy mà bây giờ đã có hơn một triệu lượt nghe, khắp nơi trên weibo đều bàn tán về ca sĩ hát bài này."
Lâm Đức khẽ giật mình, "Một buổi chiều đã phát hỏa?"
Đường Sương ngẩng đầu lên, cảm giác như rất tự hào vì thần tượng của mình, "Đúng vậy! Nghe nói cô ấy là người ở Hán Châu, tháng trước vẫn làm ca sĩ trong một quán rượu nhưng cô ấy vẫn một mực giữ vững đam mê. Cô ấy thực sự đã rất khó khăn. Bây giờ rốt cuộc cũng nổi tiếng, chúng ta đều là người Hán Châu, đáng lẽ nên ủng hộ cô ấy mới đúng."
Trần Phong ở một bên nghe, không nói nên lời.
Chuyện Chung Lôi từng làm ca sĩ quán rượu nhất định sẽ bị người moi ra.
Dù sao những buổi diễn buổi tối như vậy sẽ có rất nhiều người thu hình.
Những thứ này đều là chứng cứ xác thực.
Nhưng đây cũng không phải là điều gì cần phải giấu giếm, không phải thứ không nên đưa ra ánh sáng.
Trần Phong ngược lại không nghĩ tới, cũng chỉ trong thời gian nửa ngày, cư dân mạng lại có thể thiết lập cho Chung Lôi một bối cảnh hoàn chỉnh đến vậy.
Có trời mới biết trong đầu những người thiết lập câu chuyện này đã tạo ra bao nhiêu chi tiết cảm động lòng người và tốn công phu cho người ta.
Trần Phong chỉ muốn nói, thứ Chung Lôi giữ vững là kiên trì.
Nhưng cô nàng có gì khó khăn!
Rõ ràng chính là nằm không cũng thắng!
Nếu không phải hắn viết ca khúc này cho cô… Chờ chút, hình như đây đúng là ca khúc cô ấy tự viết?
Suy luận của Trần Phong mắc kẹt ngay chỗ này.
Hắn quyết định không thèm nghĩ tới vấn đề triết học là rốt cuộc gà có trước hay là trước có trứng nữa.
Bên kia, lúc này rốt cuộc thì Lâm Đức cũng bị những gì Đường Sương nói làm xấu hổ nhưng miệng anh ta vẫn chày cối, "Bớt nói chuyện vớ vẩn, tôi không có bất kỳ hứng thú nào đối với mấy thứ nghệ sĩ này. Có trời mới những ngôi sao bên ngoài sạch sẽ này, bên trong có bao nhiêu bẩn thỉu, xấu xa."
Đường Sương cãi: "Nào có!"
Lâm Đức hung tợn trừng Đường Sương, "Cô không phục? Ai cũng biết những gì tôi nói chính là sự thật! Đi hát quán rượu vào ban đêm, còn không bẩn? Nếu không dùng chút thủ đoạn xu nịnh sao có thể bùng nổ trong một đêm? Những gì cô thấy chỉ là thứ mà họ muốn cho cô thấy mà thôi, ai mà biết, cô ta vì muốn nổi tiếng đã lăn qua bao nhiêu cái giường chứ?"
"Anh…"
Lần này đừng nói là Đường Sương, ngay cả những người thuần túy ở bên cạnh xem náo nhiệt, làm quần chúng ăn dưa cũng không thể nhìn nổi nữa.
Nhưng những người này chẳng qua chỉ lộ vẻ không cam lòng nhưng không ai đứng ra tiếp lời.
Ngay lúc đó, một chuyện không ai ngờ được đã xảy ra.
Trần Phong chợt đẩy ghế một cái, đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
Sau đó là một âm thanh thanh thúy vang lên.
Bốp!
Thanh âm này lặp đi lặp lại vang vọng vì khu văn phòng giờ tan ca rất trống trải.
Nhìn một màn này, quần chúng ăn dưa rối rít há to miệng, trợn to đồng tử, mặt đầy khó tin.
Điên rồi!
Thật sự điên hết rồi!
Đường Sương vừa rồi còn đấu khẩu với Lâm Đức đến lợi hại giờ lại che miệng, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Biến tới quá nhanh, cả người cô đều bối rối.
Lúc này, Lưu Đức đang ôm mặt mình.
Mặt anh ta rừng rực đỏ, tên này dám đánh anh ta.
Một bên mặt trắng bệch, không xác định được là đau hay tức.
"Cậu… cậu dám đánh tôi? Cậu bạt tai tôi?"
Lâm Đức hoàn toàn rơi vào cuồng loạn.
Trần Phong giơ giơ tay lên, "Đúng vậy, đột nhiên tôi hơi ngứa tay, không khống chế được, thật ngại quá."