Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 44 : Hôm Nào Chi Bằng Hôm Nay
Ngày đăng: 03:22 08/08/20
Chương 44: Hôm Nào Chi Bằng Hôm Nay
Nghe live và nghe CD vĩnh viễn là thể nghiệm bất đồng.
Rất nhiều người đều cho là, giọng hát của ca sĩ trong CD mới phát huy được 100% tính hoàn mỹ, hát live không thể tạo thành hiệu ứng tốt được như trong phòng thu âm được.
Nhưng kỳ thật sai lầm rồi.
Nếu những người này có một người bạn hát hay đến mức phải báo cảnh sát, thì chỉ cần người đó trong KTV cầm mic thốt ra một câu, chuyện tiếp theo thế nào thì ai cũng hiểu rồi.
Mất chừng mười phút, Trần Phong mới khôi phục lý trí sau khi nghe xong những nhịp điệu hoàn hảo liên tiếp nhau.
Chung Lôi thấy hắn như vậy, càng có tự tin đối với hiệu quả khổ luyện của chính mình.
"Quyết định vậy đi! Tôi lên trước."
Nói xong, cô nàng liền đi.
Trần Phong gãi gãi đầu.
Quyết định cái gì?
Sau hắn hoàn toàn không nhớ gì?
Chờ chút!
Chết tiệt!
Dường như vừa nãy hắn thật sự đã đáp ứng cô nàng đem toàn bộ thu nhập của “Vô Vị” trong vòng hai tháng để dồn vào đầu tư chế tác cho “Khô Khan” thì phải!
Ngoài ra, hình như cô nàng còn nói là cô nàng dự định thành lập công ty của chính mình, không gia nhập bất kỳ công ty môi giới nào khác.
Cô nàng cho rằng chỉ có như vậy thì cô nàng mới có thể giữ được đầy đủ sự tự do cho mình.
Mà dường như vừa nãy hắn cũng đã đáp ứng sẽ đầu tư cổ phần khi cô nàng lập công ty?
Chết tiệt! Vừa nãy hắn đã nói “được” bao nhiêu lần? Đã đồng ý với cô nàng bao nhiêu điều kiện?
Trần Phong nhất thời bó tay toàn tập.
Chuyện này thật sự vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Tuy như vậy, thoạt nhìn là hắn có thể hung hăng ôm chặt bắp đùi của Chung Lôi nhưng kinh doanh công ty môi giới nghệ sĩ thì hắn hoàn toàn không kinh nghiệm, cũng không cho là mình có thể làm tốt.
Mấu chốt là hắn căn bản không có hứng thú đối với thứ này.
Làm người đại diện cái gì, phiền phức, hắn chỉ muốn yên lặng sao chép bài hát mà thôi.
Còn phía Chung Lôi, cô nàng nên tự trưởng thành, như vậy cuộc sống sẽ tốt hơn, không dễ chịu sao?
Trần Phong rất hối hận.
Đến nỗi hắn định sáng sớm ngày mai sẽ vì tư lợi mà bội ước.
Hắn thừa nhận mình có chút động lòng, chỉ cần nắm tay ước hẹn cùng kinh doanh với Chung Lôi, cho dù là kẻ ngu cũng có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Nhưng bây giờ Trần Phong cho là mình không cần ước hẹn kinh doanh với Chung Lôi cũng có thể sống được thú vị, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?
Mãi đến trước khi ngủ hắn vẫn còn đang ở trong suy nghĩ của chính mình hỏi rằng tại sao lại đáp ứng.
Cuối cùng hắn cho ra kết luận.
Chung Lôi thức tỉnh rồi.
Trong giọng hát của cô nàng có ma lực, có thể khiến người ta lung lạc tâm trí.
Bản thân hắn lại không hề đề phòng cô nàng, thậm chí còn to gan lớn mật đồng ý tiến vào không gian nhà vệ sinh chật hẹp như vậy với cô nàng.
Kết quả chính là bị giọng hát của cô nàng tẩy não, không tự chủ được bản thân đã đáp ứng chuyện gì.
Thậm chí nói không chừng, từ lúc bắt đầu Chung Lôi đã có chủ ý này.
Cô nàng sợ bị hắn cự tuyệt, nên đã không giữ lại chút năng lực biểu diễn nào trước mặt hắn, cô nàng định dùng giọng hát của mình tạo thành một bức tranh cảnh sắc tươi đẹp.
Nếu hai người giữ mức độ quan hệ hợp tác như thế này, nhất định sẽ khiến mọi chuyện nàng ngày càng tốt đẹp.
Cơ bản là Trần Phong đoán đúng phân nửa.
Trước khi xuống hát cho hắn nghe, Chung Lôi đã nhận được rất nhiều điện thoại mời chào của mấy công ty môi giới đỉnh cấp.
Nhưng cô nàng khéo léo từ chối tất cả.
Thay vì dựa vào danh nghĩa của một công ty môi giới lớn để mất đi tự do, trở thành cá chậu chim lồng, đương nhiên là cô nàng thích độc lập tự chủ, làm một mình hơn.
Nhưng nếu không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, thì những cú điện thoại kia không thể không tiếp.
Cho nên, biện pháp tốt nhất, đương nhiên là tìm trong số những người mình có lòng tin, những người sẽ không có ý đồ xấu gì với mình, cũng sẽ không hạn chế cái tôi tự do của mình, tùy tiện ký hợp đồng, cuối cùng tạo thành phòng làm việc cá nhân.
Vận doanh, quảng cáo, kinh doanh gì đó, một chút hứng thú cô nàng cũng không có, cô chỉ muốn sáng tác, chỉ muốn ca hát.
Thật ra thì từ lâu, lúc Trần Phong hỏi cô, nếu tự mình làm một studio thu âm thì mất bao nhiêu tiền, Chung Lôi đã động tâm rồi.
500 vạn trông thì rất xa xôi nhưng “Vô Vị” đột nhiên bùng nổ, lại khiến Chung Lôi hy vọng.
Chỉ cần tiếp theo vẫn có thể làm ra những bài cùng đẳng cấp với “Vô Vị” thì 500 vạn cũng không xa xôi.
Trần Phong còn lập tức đưa cho cô một bài hát mới hay hơn trước là “Khô Khan”, chính nó đã đốt lên dã tâm của Chung Lôi.
Dã tâm của cô nàng trông thì rất nhỏ, chẳng qua chỉ là muốn tự do.
Nhưng hai chữ tự do cũng rất nặng, nói thì dễ dàng nhưng để đi đến đích lại là một đường chông gai.
Trải qua ám toán của Lâm Hữu Ích và Chu A, Chung Lôi từ trong chốn u tối đã lớn lên rất nhiều.
Cô buộc mình phải học cách giở mánh khóe.
Mánh khóe của cô nàng cũng không cao siêu gì, thật may là hiệu quả cũng không tệ lắm.
Nhưng bên trong cô nàng động những thứ tâm tư này cũng không che giấu việc xấu.
Cô nàng không muốn ám toán Trần Phong, chỉ là muốn tĩnh tâm để sáng tác ca khúc tốt hơn mà thôi.
Trong mắt cô, Trần Phong thật sự quá mạnh mẽ, cường hãn đến bản thân cô muốn thoát khỏi dấu chân của hắn.
Cô nàng không muốn thua, cô muốn đuổi theo hắn.
Đánh giá của dư luận mãi mãi chỉ là ảo giác.
Dư luận chưa bao giờ biết rõ chân tướng sự tình.
Bây giờ đánh giá trên Internet đối với cô nàng rất cao, mới chỉ 1 ngày, Chung Lôi đã có trang tieba (mạng xã hội baidu tieba) riêng của mình, lượng fan trên tieba nhanh chóng đột phá con số 5 vạn, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng trưởng.
Thậm chí weibo của cô nàng còn chưa được xác nhận nhưng ngược lại, số người nhận là fan của cô nàng đã mọc nhanh như nấm sau mưa.
Những thứ danh tiếng và sức ảnh hưởng bên ngoài này càng ngày càng nhiều nhưng cô nàng không cảm thấy hưởng thụ, ngược lại chúng khiến cô nàng suy tư nhiều hơn. Người thực sự có tài năng là Trần Phong, lại đứng sau hậu trường và không hề nhận được tiếng tăm gì, còn bản thân cô chẳng qua chỉ là người hát ca khúc hắn sáng tác mà thôi.
Chỉ khi cô nàng cũng có thể viết ra ca khúc có đẳng cấp như vậy, hơn nữa sau khi hát ra vẫn có hiệu quả như vậy thì Chung Lôi mới có thể cảm thấy thỏa mãn, mới có thể cho rằng cô nàng đã không phụ giấc mộng của chính mình.
Hôm sau khi trời vừa rạng sáng, Trần Phong lặng lẽ thức dậy chuẩn bị chuồn đi.
Hắn cảm thấy ngại khi mình nuốt lời nhưng thực sự bản thân hắn chưa chuẩn bị tâm lý, nên hắn nghĩ nếu kéo dài thêm 2 ngày, nói không chừng Chung Lôi sẽ tự mình đổi chủ ý.
Trần Phong cho là con người sẽ thay đổi.
Nhất là kẻ thành danh chỉ sau một đêm, dễ dàng tạo thành xung kích tâm lý to lớn với họ, không chừng, cô nàng đã cảm thấy đôi cánh của mình đã quá cứng cáp, không cần hắn nữa thì sao?
"A, Trần Phong anh đi đâu vậy?"
Không ngờ hắn chỉ vừa mở cửa, Chung Lôi lại nhô đầu ra từ hành lang bên trên, có trời mới biết cô nàng có nằm vùng ở đó hay không.
Trần Phong cười lúng túng, "Đến công ty một chuyến."
"Hay là hôm nay anh xin nghỉ đi? Chúng ta đi đăng ký công ty."
"Ngày khác chứ?"
"Hôm nào chi bằng hôm nay, hôm nay đi, rất thích hợp."
Chung Lôi nói với vẻ mặt không cảm giác.
Nhưng Trần Phong gạt đi, hắn không thể nói gì khác, "Sợ rằng không được. Tôi chuẩn bị từ chức ở công ty, hôm nay phải đến thu dọn đồ đạc."
Rõ ràng đây chỉ là một cái cớ mà Trần Phong bày ra, không ngờ Chung Lôi lại vui mừng quá đỗi.
"Vậy sao! Hiệu suất của anh cao thật! Vậy anh đi đi, cố gắng lên!"
Cô nàng lại thu đầu về.
Trần Phong muốn nói, có phải cô lại hiểu sai gì không?
Haiz, thôi thì cứ vậy đi.
Chín giờ sáng, Trần Phong vừa vặn bước vào công ty.
Trước tiên phải làm thủ tục xin nghỉ việc.
Người làm thủ tục cho hắn vẫn là Lâm Đức.
Đã qua một ngày, phía mặt bị hắn tát của Lâm Đức vẫn còn hơi sưng vù nhưng trông thì cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm, ước chừng ba bốn ngày là có thể tiêu sưng.
Sắc mặt Lâm Đức nhìn hắn đương nhiên không mấy vui vẻ, "Cầm đi, đây là giấy của cậu. Cậu cầm cái này chạy đến bộ phận tài vụ và bộ phận hành chính."
Nghe live và nghe CD vĩnh viễn là thể nghiệm bất đồng.
Rất nhiều người đều cho là, giọng hát của ca sĩ trong CD mới phát huy được 100% tính hoàn mỹ, hát live không thể tạo thành hiệu ứng tốt được như trong phòng thu âm được.
Nhưng kỳ thật sai lầm rồi.
Nếu những người này có một người bạn hát hay đến mức phải báo cảnh sát, thì chỉ cần người đó trong KTV cầm mic thốt ra một câu, chuyện tiếp theo thế nào thì ai cũng hiểu rồi.
Mất chừng mười phút, Trần Phong mới khôi phục lý trí sau khi nghe xong những nhịp điệu hoàn hảo liên tiếp nhau.
Chung Lôi thấy hắn như vậy, càng có tự tin đối với hiệu quả khổ luyện của chính mình.
"Quyết định vậy đi! Tôi lên trước."
Nói xong, cô nàng liền đi.
Trần Phong gãi gãi đầu.
Quyết định cái gì?
Sau hắn hoàn toàn không nhớ gì?
Chờ chút!
Chết tiệt!
Dường như vừa nãy hắn thật sự đã đáp ứng cô nàng đem toàn bộ thu nhập của “Vô Vị” trong vòng hai tháng để dồn vào đầu tư chế tác cho “Khô Khan” thì phải!
Ngoài ra, hình như cô nàng còn nói là cô nàng dự định thành lập công ty của chính mình, không gia nhập bất kỳ công ty môi giới nào khác.
Cô nàng cho rằng chỉ có như vậy thì cô nàng mới có thể giữ được đầy đủ sự tự do cho mình.
Mà dường như vừa nãy hắn cũng đã đáp ứng sẽ đầu tư cổ phần khi cô nàng lập công ty?
Chết tiệt! Vừa nãy hắn đã nói “được” bao nhiêu lần? Đã đồng ý với cô nàng bao nhiêu điều kiện?
Trần Phong nhất thời bó tay toàn tập.
Chuyện này thật sự vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Tuy như vậy, thoạt nhìn là hắn có thể hung hăng ôm chặt bắp đùi của Chung Lôi nhưng kinh doanh công ty môi giới nghệ sĩ thì hắn hoàn toàn không kinh nghiệm, cũng không cho là mình có thể làm tốt.
Mấu chốt là hắn căn bản không có hứng thú đối với thứ này.
Làm người đại diện cái gì, phiền phức, hắn chỉ muốn yên lặng sao chép bài hát mà thôi.
Còn phía Chung Lôi, cô nàng nên tự trưởng thành, như vậy cuộc sống sẽ tốt hơn, không dễ chịu sao?
Trần Phong rất hối hận.
Đến nỗi hắn định sáng sớm ngày mai sẽ vì tư lợi mà bội ước.
Hắn thừa nhận mình có chút động lòng, chỉ cần nắm tay ước hẹn cùng kinh doanh với Chung Lôi, cho dù là kẻ ngu cũng có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Nhưng bây giờ Trần Phong cho là mình không cần ước hẹn kinh doanh với Chung Lôi cũng có thể sống được thú vị, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?
Mãi đến trước khi ngủ hắn vẫn còn đang ở trong suy nghĩ của chính mình hỏi rằng tại sao lại đáp ứng.
Cuối cùng hắn cho ra kết luận.
Chung Lôi thức tỉnh rồi.
Trong giọng hát của cô nàng có ma lực, có thể khiến người ta lung lạc tâm trí.
Bản thân hắn lại không hề đề phòng cô nàng, thậm chí còn to gan lớn mật đồng ý tiến vào không gian nhà vệ sinh chật hẹp như vậy với cô nàng.
Kết quả chính là bị giọng hát của cô nàng tẩy não, không tự chủ được bản thân đã đáp ứng chuyện gì.
Thậm chí nói không chừng, từ lúc bắt đầu Chung Lôi đã có chủ ý này.
Cô nàng sợ bị hắn cự tuyệt, nên đã không giữ lại chút năng lực biểu diễn nào trước mặt hắn, cô nàng định dùng giọng hát của mình tạo thành một bức tranh cảnh sắc tươi đẹp.
Nếu hai người giữ mức độ quan hệ hợp tác như thế này, nhất định sẽ khiến mọi chuyện nàng ngày càng tốt đẹp.
Cơ bản là Trần Phong đoán đúng phân nửa.
Trước khi xuống hát cho hắn nghe, Chung Lôi đã nhận được rất nhiều điện thoại mời chào của mấy công ty môi giới đỉnh cấp.
Nhưng cô nàng khéo léo từ chối tất cả.
Thay vì dựa vào danh nghĩa của một công ty môi giới lớn để mất đi tự do, trở thành cá chậu chim lồng, đương nhiên là cô nàng thích độc lập tự chủ, làm một mình hơn.
Nhưng nếu không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, thì những cú điện thoại kia không thể không tiếp.
Cho nên, biện pháp tốt nhất, đương nhiên là tìm trong số những người mình có lòng tin, những người sẽ không có ý đồ xấu gì với mình, cũng sẽ không hạn chế cái tôi tự do của mình, tùy tiện ký hợp đồng, cuối cùng tạo thành phòng làm việc cá nhân.
Vận doanh, quảng cáo, kinh doanh gì đó, một chút hứng thú cô nàng cũng không có, cô chỉ muốn sáng tác, chỉ muốn ca hát.
Thật ra thì từ lâu, lúc Trần Phong hỏi cô, nếu tự mình làm một studio thu âm thì mất bao nhiêu tiền, Chung Lôi đã động tâm rồi.
500 vạn trông thì rất xa xôi nhưng “Vô Vị” đột nhiên bùng nổ, lại khiến Chung Lôi hy vọng.
Chỉ cần tiếp theo vẫn có thể làm ra những bài cùng đẳng cấp với “Vô Vị” thì 500 vạn cũng không xa xôi.
Trần Phong còn lập tức đưa cho cô một bài hát mới hay hơn trước là “Khô Khan”, chính nó đã đốt lên dã tâm của Chung Lôi.
Dã tâm của cô nàng trông thì rất nhỏ, chẳng qua chỉ là muốn tự do.
Nhưng hai chữ tự do cũng rất nặng, nói thì dễ dàng nhưng để đi đến đích lại là một đường chông gai.
Trải qua ám toán của Lâm Hữu Ích và Chu A, Chung Lôi từ trong chốn u tối đã lớn lên rất nhiều.
Cô buộc mình phải học cách giở mánh khóe.
Mánh khóe của cô nàng cũng không cao siêu gì, thật may là hiệu quả cũng không tệ lắm.
Nhưng bên trong cô nàng động những thứ tâm tư này cũng không che giấu việc xấu.
Cô nàng không muốn ám toán Trần Phong, chỉ là muốn tĩnh tâm để sáng tác ca khúc tốt hơn mà thôi.
Trong mắt cô, Trần Phong thật sự quá mạnh mẽ, cường hãn đến bản thân cô muốn thoát khỏi dấu chân của hắn.
Cô nàng không muốn thua, cô muốn đuổi theo hắn.
Đánh giá của dư luận mãi mãi chỉ là ảo giác.
Dư luận chưa bao giờ biết rõ chân tướng sự tình.
Bây giờ đánh giá trên Internet đối với cô nàng rất cao, mới chỉ 1 ngày, Chung Lôi đã có trang tieba (mạng xã hội baidu tieba) riêng của mình, lượng fan trên tieba nhanh chóng đột phá con số 5 vạn, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng trưởng.
Thậm chí weibo của cô nàng còn chưa được xác nhận nhưng ngược lại, số người nhận là fan của cô nàng đã mọc nhanh như nấm sau mưa.
Những thứ danh tiếng và sức ảnh hưởng bên ngoài này càng ngày càng nhiều nhưng cô nàng không cảm thấy hưởng thụ, ngược lại chúng khiến cô nàng suy tư nhiều hơn. Người thực sự có tài năng là Trần Phong, lại đứng sau hậu trường và không hề nhận được tiếng tăm gì, còn bản thân cô chẳng qua chỉ là người hát ca khúc hắn sáng tác mà thôi.
Chỉ khi cô nàng cũng có thể viết ra ca khúc có đẳng cấp như vậy, hơn nữa sau khi hát ra vẫn có hiệu quả như vậy thì Chung Lôi mới có thể cảm thấy thỏa mãn, mới có thể cho rằng cô nàng đã không phụ giấc mộng của chính mình.
Hôm sau khi trời vừa rạng sáng, Trần Phong lặng lẽ thức dậy chuẩn bị chuồn đi.
Hắn cảm thấy ngại khi mình nuốt lời nhưng thực sự bản thân hắn chưa chuẩn bị tâm lý, nên hắn nghĩ nếu kéo dài thêm 2 ngày, nói không chừng Chung Lôi sẽ tự mình đổi chủ ý.
Trần Phong cho là con người sẽ thay đổi.
Nhất là kẻ thành danh chỉ sau một đêm, dễ dàng tạo thành xung kích tâm lý to lớn với họ, không chừng, cô nàng đã cảm thấy đôi cánh của mình đã quá cứng cáp, không cần hắn nữa thì sao?
"A, Trần Phong anh đi đâu vậy?"
Không ngờ hắn chỉ vừa mở cửa, Chung Lôi lại nhô đầu ra từ hành lang bên trên, có trời mới biết cô nàng có nằm vùng ở đó hay không.
Trần Phong cười lúng túng, "Đến công ty một chuyến."
"Hay là hôm nay anh xin nghỉ đi? Chúng ta đi đăng ký công ty."
"Ngày khác chứ?"
"Hôm nào chi bằng hôm nay, hôm nay đi, rất thích hợp."
Chung Lôi nói với vẻ mặt không cảm giác.
Nhưng Trần Phong gạt đi, hắn không thể nói gì khác, "Sợ rằng không được. Tôi chuẩn bị từ chức ở công ty, hôm nay phải đến thu dọn đồ đạc."
Rõ ràng đây chỉ là một cái cớ mà Trần Phong bày ra, không ngờ Chung Lôi lại vui mừng quá đỗi.
"Vậy sao! Hiệu suất của anh cao thật! Vậy anh đi đi, cố gắng lên!"
Cô nàng lại thu đầu về.
Trần Phong muốn nói, có phải cô lại hiểu sai gì không?
Haiz, thôi thì cứ vậy đi.
Chín giờ sáng, Trần Phong vừa vặn bước vào công ty.
Trước tiên phải làm thủ tục xin nghỉ việc.
Người làm thủ tục cho hắn vẫn là Lâm Đức.
Đã qua một ngày, phía mặt bị hắn tát của Lâm Đức vẫn còn hơi sưng vù nhưng trông thì cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm, ước chừng ba bốn ngày là có thể tiêu sưng.
Sắc mặt Lâm Đức nhìn hắn đương nhiên không mấy vui vẻ, "Cầm đi, đây là giấy của cậu. Cậu cầm cái này chạy đến bộ phận tài vụ và bộ phận hành chính."