Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 47 : Cuối Cùng Cũng Biết Sợ
Ngày đăng: 03:22 08/08/20
Chương 47: Cuối Cùng Cũng Biết Sợ
Không phải là Trần Phong không muốn bán bài hát của mình cho Hà Gia Kỳ, mà là vì hắn phỏng đoán rằng, một tuần sau, độ "hot" của Chung Lôi còn có thể tiến thêm một bước nổi trội nữa.
Mặt khác, bây giờ Mạch Huy mặc dù chưa nghe qua Demo nhưng đã chịu bỏ ra 50 vạn, cái giá này xem qua có vẻ rất cao, nhưng chờ bọn họ nghe xong bản Demon của "Đêm Đã Khuya", Trần Phong tin rằng bọn họ sẽ nâng mức kỳ vọng lên nữa.
Chẳng qua chỉ cần chờ thêm một tuần nữa mà thôi, nhưng rất có thể sẽ kiếm nhiều một hai chục vạn, cớ sao lại không chờ?
Cũng không thể nói là hắn đang gài bẫy người khác, đây chẳng qua chính là đạo lý: tiền nào của nấy.
"Chưa nghe qua Demo mà đã muốn mua ca khúc, điều này có vẻ hơi gấp gáp, nếu không thì cứ đợi đến cuối tuần vậy, ừm, cuối tuần nhé!"
Mạch Huy hơi thất vọng, nhưng thấy thái độ của Trần Phong rất kiên quyết, nên cũng không dây dưa nhiều.
"Anh Trần quả nhiên rất khiêm tốn." Mạch Huy tán dương một câu, rồi lại hỏi: "Phải rồi, trước kia anh làm việc ở đây hả?"
"Đúng vậy."
"Sau này, bởi vì Chung Lôi đem "Vô Vị" bùng nổ, nên anh quyết định từ chức à?" Mạch Huy cảm thấy tò mò hỏi.
Trần Phong lắc đầu:
"Không, tôi bị buộc thôi việc. Tôi bị đuổi."
Hắn chờ Mạch Huy hỏi câu này lâu rồi.
So với bán ca khúc, thì Trần Phong càng muốn nói về chuyện này hơn.
Ngay lúc này, từ phía sau hai người bỗng truyền tới thanh âm của Hà Gia Kỳ:
"Vì sao anh lại bị đuổi vậy?"
Hà Gia Kỳ bước nhanh tới.
Chủ tịch Tằng Quan Lâm của Duyệt Lai vừa gặp đã bày tỏ kháng nghị, chọc giận người phát ngôn khó lắm mới mời được, thiếu chút nữa khiến đối phương bỏ đi, thế mà còn dám trì hoãn thời gian của Hà Gia Kỳ, chỉ đi hai bước trong công ty, 8 phòng ban chỉ đi 2 cái, rồi trả lại tự do cho Hà Gia Kỳ.
Hà Gia Kỳ cũng chẳng thèm khách sáo, tuy ngoài miệng vẫn cảm ơn vì đã lý giải, nhưng bước chân không hề chậm chạp, nhanh chóng đến đây.
Mà Trần Phong cũng chẳng cố ý thêm mắm dặm muối, chỉ kể đúng sự thật những gì mình phải trải qua trong khoảng thời gian này.
Thực ra hắn cũng chẳng quan trọng công việc này cho lắm, trong lòng hắn, Lâm Đức và Chu Vân Ba cũng chỉ là những gã hề, chẳng ảnh hưởng đến hắn mấy. Nhưng Mạch Huy và Hà Gia Kỳ nghe xong lại căm giận không thôi, lên tiếng bất bình thay hắn.
"Gã Lâm Đức gì đó, quả thật khinh người quá đáng." Hà Gia Kỳ cảm khái: "Trần tiên sinh, anh chọn thoát khỏi công ty này là quyết định hoàn toàn đúng đắn đấy."
Mạch Huy cũng phụ họa thêm: "Tôi còn cho rằng, đây chính là cơ hội."
Hà Gia Kỳ gật đầu.
Trần Phong hơi ngờ vực: "Là sao?"
Mạch Huy giảng giải:
"Là như thế này, hiện tại, việc Duyệt Lai lợi dụng Gia Kỳ nhà tôi để quảng bá là đã vượt khỏi phạm vi hợp đồng, chúng tôi vốn có ý định nhờ bên luật sư, kết thúc phần hợp đồng này. Nhưng lúc trước, vì sợ rằng nếu chuyện này lan truyền trong giới thì sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, nên mới không phát tác."
Hà Gia Kỳ dựa lưng vào ghế, ngẩng mặt nói:
"Đơn phương hủy hợp đồng mà không có lý do chính đáng, sẽ ảnh hưởng rất xấu. Nhưng nhờ chuyện của anh Trần, chúng tôi có thể mượn nó làm cớ. Bạn của tôi chịu chèn ép trong công ty này, tôi đây cũng chẳng cần phải thỏa mãn những yêu cầu ngoài phạm vi hợp đồng của bọn họ."
Trần Phong nghe vậy, hiểu ra một đạo lý.
Hai người này thực lòng muốn ôm chặt cái bắp đùi "tráng kiệt" này.
"Chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của hai người, tôi chẳng có quyền lên tiếng. Nhưng đứng theo góc độ của tôi mà nói, Duyệt Lai quả thực không phải là một đối tác tốt để hợp tác. Bọn họ hy vọng Hà tiểu thư hỗ trợ quảng bá hạng mục phòng cho thuê hỗ trợ vay tài chính phải không?"
Mạch Huy gật đầu:
"Đúng vậy."
"Chuyện này tôi đã từng nghe qua. Cốt lõi của loại hình kinh doanh này chính là hỗ trợ cho vay tiền thuê nhà, người thuê ngoài việc ký hợp đồng với bên Duyệt Lai ra, còn phải ký thêm một bản hợp đồng với bên công ty tài chính tín dụng. Sau khi cả ba bên ký hợp đồng xong, phía công ty tài chính sẽ kết toán tiền thuê cho Duyệt Lai. Còn người mướn sẽ trả lại tiền đã vay qua app hàng tháng.
Mạch Huy:
"Đúng, mà kiểu phân mảng này đòi hỏi sự tín nhiệm xã hội rất lớn, cho nên bọn họ mới tìm đến chúng tôi. Nhưng trước khi ký hợp đồng, bọn họ không hề nhắc đến còn có phân mảng hoạt động này."
Trần Phong đáp:
"Như vậy, không thể trách được các anh sẽ cảm thấy băn khoăn, lo lắng."
Những chuyện kinh doanh buôn bán thế này, hắn chẳng cảm thấy hứng thú, mà cũng chẳng hiểu mấy.
Miễn sao đừng ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn là được, hắn cũng chẳng muốn nợ ân tình người khác.
Bên này, ba người bàn bạc đến bừng bừng khí thế. Trên lầu, Lâm Đức lại giống như học sinh tiểu học vừa mắc lỗi, mặt tái mét đứng trong phòng làm việc của Hội đồng quản trị.
Ngồi phía đối diện, chính là Tằng Quan Lâm và Giang tổng.
Hầu hết ban lãnh đạo đều đã nắm rõ được đầu đuôi sự tình.
Phó tổng, người giúp Lâm Đức xử lý chuyện lúc trước, cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
Ông ta nắm rõ tình hình trong ban lãnh đạo, cứ nghĩ chuyện này chẳng ảnh hưởng gì mấy, tự nhận là xử lý mọi chuyện rất thỏa đáng, không ngờ lại xảy ra biến cố.
Ai có thể dự đoán được, một Trần Phong chẳng mấy nổi trội trong công ty, lại có người quen trong giới giải trí, hơn nữa, còn thân thiết như vậy.
Sớm biết thế này, lúc trước đã chẳng làm!
"Lâm Đức. Một bên, công ty vừa mời được nghệ sĩ làm đại sứ thương hiệu, một bên anh lại phát ngôn bừa bãi, phỉ báng một nghệ sĩ khác? Anh nói xem, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy hả?"
Mới vừa rồi, thái độ của Hà Gia Kỳ quá kiên quyết, khiến Tằng Quan Lâm mơ hồ có chút dự cảm bất thường, cho nên vừa thấy mặt Lâm Đức, ông ta liền nổi giận.
Lâm Đức bày ra vẻ mặt đưa đám:
"Không có, tôi không có ý đó. Là mọi người không thấy đó thôi. Trong công ty, Trần Phong làm việc chẳng mấy cầu tiến, bởi vậy, tôi mới tìm một lý do thuyết phục để cậu ta rời đi mà thôi."
"Thuyết phục rời đi? Anh sợ Trần Phong sẽ lợi dụng quan hệ trong giới giải trí để cướp mất ghế ngồi của anh thì có!" Giang tổng buông một câu nặng như chì.
Lâm Đức xua tay lia lịa:
"Không có! Oan uổng cho tôi lắm!"
Lúc này, có một người trong nhóm quản lý cấp cao lên tiếng:
"Vậy anh giải thích một chút xem, tại sao sau khi xem trạng thái weibo của Trần Phong, anh lại nói xằng nói bậy về nghệ sĩ người ta? Lời của anh cũng thật khó nghe, theo như tôi biết, Trần Phong chỉ là nhân viên bình thường, chưa bao giờ gây gổ với ai, nhưng cậu ta lại ra tay đánh anh, chuyện này là thế nào?"
"Anh nói đi! Nếu như không phải cậu ta có quan hệ thân thiết với Chung Lôi, chính là cái người bị anh mắng xằng mắng bậy kia, thì cậu ta có thể kích động như vậy sao? Cậu ta sẽ ra tay đánh người à? Anh cho rằng anh có thể một tay che trời ở khu cao cấp được chắc? Cho rằng những chuyện mà anh làm chẳng ai hay biết? Anh cố ý chọc giận cậu ta, sao đó hợp tình hợp lý đuổi việc cậu ta, rồi để cho tâm phúc của mình quản lý khu vực của Trần Phong, có phải không?"
Hành động của Lâm Đức không khó lý giải. Hơn nữa, có thể lăn lộn trong giới quản lý cao cấp, chẳng mấy ai là kẻ ngu, chỉ cần tìm một nhân viên cấp dưới hỏi thăm, là có thể rành mạch mọi chuyện.
Mà Lâm Đức cũng chẳng thèm che giấu, những chuyện cá lớn nuốt cá bé này chỉ là chuyện thường tình.
Ai chẳng làm như vậy, lúc trước, anh ta cũng từng dùng thủ đoạn tương tự để đánh bật vài người không biết nghe lời, trước giờ chưa hề xảy ra rắc rối.
Những quản lý cấp cao khác không phải là không biết, mà là chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng cần quan tâm.
Nhưng lần này bọn họ buộc phải quan tâm.
Cho nên mới có người ở trước mặt mọi người, đem những chuyện ai nấy đều hiểu nhưng bình thường chẳng mấy ai đề cập, phanh phui một lần.
Rốt cuộc, Lâm Đức cũng biết sợ.
Anh ta ý thức được rằng, chuyện của Trần Phong chỉ là cắt cớ.
Lần này, chủ tịch để Hà Gia Kỳ quảng bá chủ lực cho khu cao cấp ở khu công nghệ cao, chứng tỏ, phương hướng chiến lược của công ty đang biến đổi.
Như vậy, cái ghế của anh ta chính là chiếc bánh bao thơm phức, một phe quản lý cao cấp khác muốn nhắm đến phe của anh ta mà ra tay.
Không phải là Trần Phong không muốn bán bài hát của mình cho Hà Gia Kỳ, mà là vì hắn phỏng đoán rằng, một tuần sau, độ "hot" của Chung Lôi còn có thể tiến thêm một bước nổi trội nữa.
Mặt khác, bây giờ Mạch Huy mặc dù chưa nghe qua Demo nhưng đã chịu bỏ ra 50 vạn, cái giá này xem qua có vẻ rất cao, nhưng chờ bọn họ nghe xong bản Demon của "Đêm Đã Khuya", Trần Phong tin rằng bọn họ sẽ nâng mức kỳ vọng lên nữa.
Chẳng qua chỉ cần chờ thêm một tuần nữa mà thôi, nhưng rất có thể sẽ kiếm nhiều một hai chục vạn, cớ sao lại không chờ?
Cũng không thể nói là hắn đang gài bẫy người khác, đây chẳng qua chính là đạo lý: tiền nào của nấy.
"Chưa nghe qua Demo mà đã muốn mua ca khúc, điều này có vẻ hơi gấp gáp, nếu không thì cứ đợi đến cuối tuần vậy, ừm, cuối tuần nhé!"
Mạch Huy hơi thất vọng, nhưng thấy thái độ của Trần Phong rất kiên quyết, nên cũng không dây dưa nhiều.
"Anh Trần quả nhiên rất khiêm tốn." Mạch Huy tán dương một câu, rồi lại hỏi: "Phải rồi, trước kia anh làm việc ở đây hả?"
"Đúng vậy."
"Sau này, bởi vì Chung Lôi đem "Vô Vị" bùng nổ, nên anh quyết định từ chức à?" Mạch Huy cảm thấy tò mò hỏi.
Trần Phong lắc đầu:
"Không, tôi bị buộc thôi việc. Tôi bị đuổi."
Hắn chờ Mạch Huy hỏi câu này lâu rồi.
So với bán ca khúc, thì Trần Phong càng muốn nói về chuyện này hơn.
Ngay lúc này, từ phía sau hai người bỗng truyền tới thanh âm của Hà Gia Kỳ:
"Vì sao anh lại bị đuổi vậy?"
Hà Gia Kỳ bước nhanh tới.
Chủ tịch Tằng Quan Lâm của Duyệt Lai vừa gặp đã bày tỏ kháng nghị, chọc giận người phát ngôn khó lắm mới mời được, thiếu chút nữa khiến đối phương bỏ đi, thế mà còn dám trì hoãn thời gian của Hà Gia Kỳ, chỉ đi hai bước trong công ty, 8 phòng ban chỉ đi 2 cái, rồi trả lại tự do cho Hà Gia Kỳ.
Hà Gia Kỳ cũng chẳng thèm khách sáo, tuy ngoài miệng vẫn cảm ơn vì đã lý giải, nhưng bước chân không hề chậm chạp, nhanh chóng đến đây.
Mà Trần Phong cũng chẳng cố ý thêm mắm dặm muối, chỉ kể đúng sự thật những gì mình phải trải qua trong khoảng thời gian này.
Thực ra hắn cũng chẳng quan trọng công việc này cho lắm, trong lòng hắn, Lâm Đức và Chu Vân Ba cũng chỉ là những gã hề, chẳng ảnh hưởng đến hắn mấy. Nhưng Mạch Huy và Hà Gia Kỳ nghe xong lại căm giận không thôi, lên tiếng bất bình thay hắn.
"Gã Lâm Đức gì đó, quả thật khinh người quá đáng." Hà Gia Kỳ cảm khái: "Trần tiên sinh, anh chọn thoát khỏi công ty này là quyết định hoàn toàn đúng đắn đấy."
Mạch Huy cũng phụ họa thêm: "Tôi còn cho rằng, đây chính là cơ hội."
Hà Gia Kỳ gật đầu.
Trần Phong hơi ngờ vực: "Là sao?"
Mạch Huy giảng giải:
"Là như thế này, hiện tại, việc Duyệt Lai lợi dụng Gia Kỳ nhà tôi để quảng bá là đã vượt khỏi phạm vi hợp đồng, chúng tôi vốn có ý định nhờ bên luật sư, kết thúc phần hợp đồng này. Nhưng lúc trước, vì sợ rằng nếu chuyện này lan truyền trong giới thì sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, nên mới không phát tác."
Hà Gia Kỳ dựa lưng vào ghế, ngẩng mặt nói:
"Đơn phương hủy hợp đồng mà không có lý do chính đáng, sẽ ảnh hưởng rất xấu. Nhưng nhờ chuyện của anh Trần, chúng tôi có thể mượn nó làm cớ. Bạn của tôi chịu chèn ép trong công ty này, tôi đây cũng chẳng cần phải thỏa mãn những yêu cầu ngoài phạm vi hợp đồng của bọn họ."
Trần Phong nghe vậy, hiểu ra một đạo lý.
Hai người này thực lòng muốn ôm chặt cái bắp đùi "tráng kiệt" này.
"Chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của hai người, tôi chẳng có quyền lên tiếng. Nhưng đứng theo góc độ của tôi mà nói, Duyệt Lai quả thực không phải là một đối tác tốt để hợp tác. Bọn họ hy vọng Hà tiểu thư hỗ trợ quảng bá hạng mục phòng cho thuê hỗ trợ vay tài chính phải không?"
Mạch Huy gật đầu:
"Đúng vậy."
"Chuyện này tôi đã từng nghe qua. Cốt lõi của loại hình kinh doanh này chính là hỗ trợ cho vay tiền thuê nhà, người thuê ngoài việc ký hợp đồng với bên Duyệt Lai ra, còn phải ký thêm một bản hợp đồng với bên công ty tài chính tín dụng. Sau khi cả ba bên ký hợp đồng xong, phía công ty tài chính sẽ kết toán tiền thuê cho Duyệt Lai. Còn người mướn sẽ trả lại tiền đã vay qua app hàng tháng.
Mạch Huy:
"Đúng, mà kiểu phân mảng này đòi hỏi sự tín nhiệm xã hội rất lớn, cho nên bọn họ mới tìm đến chúng tôi. Nhưng trước khi ký hợp đồng, bọn họ không hề nhắc đến còn có phân mảng hoạt động này."
Trần Phong đáp:
"Như vậy, không thể trách được các anh sẽ cảm thấy băn khoăn, lo lắng."
Những chuyện kinh doanh buôn bán thế này, hắn chẳng cảm thấy hứng thú, mà cũng chẳng hiểu mấy.
Miễn sao đừng ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn là được, hắn cũng chẳng muốn nợ ân tình người khác.
Bên này, ba người bàn bạc đến bừng bừng khí thế. Trên lầu, Lâm Đức lại giống như học sinh tiểu học vừa mắc lỗi, mặt tái mét đứng trong phòng làm việc của Hội đồng quản trị.
Ngồi phía đối diện, chính là Tằng Quan Lâm và Giang tổng.
Hầu hết ban lãnh đạo đều đã nắm rõ được đầu đuôi sự tình.
Phó tổng, người giúp Lâm Đức xử lý chuyện lúc trước, cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
Ông ta nắm rõ tình hình trong ban lãnh đạo, cứ nghĩ chuyện này chẳng ảnh hưởng gì mấy, tự nhận là xử lý mọi chuyện rất thỏa đáng, không ngờ lại xảy ra biến cố.
Ai có thể dự đoán được, một Trần Phong chẳng mấy nổi trội trong công ty, lại có người quen trong giới giải trí, hơn nữa, còn thân thiết như vậy.
Sớm biết thế này, lúc trước đã chẳng làm!
"Lâm Đức. Một bên, công ty vừa mời được nghệ sĩ làm đại sứ thương hiệu, một bên anh lại phát ngôn bừa bãi, phỉ báng một nghệ sĩ khác? Anh nói xem, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy hả?"
Mới vừa rồi, thái độ của Hà Gia Kỳ quá kiên quyết, khiến Tằng Quan Lâm mơ hồ có chút dự cảm bất thường, cho nên vừa thấy mặt Lâm Đức, ông ta liền nổi giận.
Lâm Đức bày ra vẻ mặt đưa đám:
"Không có, tôi không có ý đó. Là mọi người không thấy đó thôi. Trong công ty, Trần Phong làm việc chẳng mấy cầu tiến, bởi vậy, tôi mới tìm một lý do thuyết phục để cậu ta rời đi mà thôi."
"Thuyết phục rời đi? Anh sợ Trần Phong sẽ lợi dụng quan hệ trong giới giải trí để cướp mất ghế ngồi của anh thì có!" Giang tổng buông một câu nặng như chì.
Lâm Đức xua tay lia lịa:
"Không có! Oan uổng cho tôi lắm!"
Lúc này, có một người trong nhóm quản lý cấp cao lên tiếng:
"Vậy anh giải thích một chút xem, tại sao sau khi xem trạng thái weibo của Trần Phong, anh lại nói xằng nói bậy về nghệ sĩ người ta? Lời của anh cũng thật khó nghe, theo như tôi biết, Trần Phong chỉ là nhân viên bình thường, chưa bao giờ gây gổ với ai, nhưng cậu ta lại ra tay đánh anh, chuyện này là thế nào?"
"Anh nói đi! Nếu như không phải cậu ta có quan hệ thân thiết với Chung Lôi, chính là cái người bị anh mắng xằng mắng bậy kia, thì cậu ta có thể kích động như vậy sao? Cậu ta sẽ ra tay đánh người à? Anh cho rằng anh có thể một tay che trời ở khu cao cấp được chắc? Cho rằng những chuyện mà anh làm chẳng ai hay biết? Anh cố ý chọc giận cậu ta, sao đó hợp tình hợp lý đuổi việc cậu ta, rồi để cho tâm phúc của mình quản lý khu vực của Trần Phong, có phải không?"
Hành động của Lâm Đức không khó lý giải. Hơn nữa, có thể lăn lộn trong giới quản lý cao cấp, chẳng mấy ai là kẻ ngu, chỉ cần tìm một nhân viên cấp dưới hỏi thăm, là có thể rành mạch mọi chuyện.
Mà Lâm Đức cũng chẳng thèm che giấu, những chuyện cá lớn nuốt cá bé này chỉ là chuyện thường tình.
Ai chẳng làm như vậy, lúc trước, anh ta cũng từng dùng thủ đoạn tương tự để đánh bật vài người không biết nghe lời, trước giờ chưa hề xảy ra rắc rối.
Những quản lý cấp cao khác không phải là không biết, mà là chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng cần quan tâm.
Nhưng lần này bọn họ buộc phải quan tâm.
Cho nên mới có người ở trước mặt mọi người, đem những chuyện ai nấy đều hiểu nhưng bình thường chẳng mấy ai đề cập, phanh phui một lần.
Rốt cuộc, Lâm Đức cũng biết sợ.
Anh ta ý thức được rằng, chuyện của Trần Phong chỉ là cắt cớ.
Lần này, chủ tịch để Hà Gia Kỳ quảng bá chủ lực cho khu cao cấp ở khu công nghệ cao, chứng tỏ, phương hướng chiến lược của công ty đang biến đổi.
Như vậy, cái ghế của anh ta chính là chiếc bánh bao thơm phức, một phe quản lý cao cấp khác muốn nhắm đến phe của anh ta mà ra tay.