Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 55 : Trong Lòng Rỉ Máu
Ngày đăng: 03:22 08/08/20
Chương 55: Trong Lòng Rỉ Máu
"À phải rồi, xém chút thì quên nói với cậu. Vy Vy còn muốn nhờ cậu mời Chung Lôi đến nữa, em ấy rất muốn làm quen với vị ca sĩ mới này."
Trần Phong hứng thú: "Ồ? Vy Vy cô ấy đánh giá thế nào về bài hát "Vô Vị" của Chung Lôi ạ?"
Trịnh Nhu đáp:
"Em ấy cảm thấy, so với chính em ấy thì Chung Lôi thích hợp hát "Vô Vị" hơn, hơn nữa, em ấy còn cho rằng, chỉ cần đợi thêm một thời gian, chắc chắn Chung Lôi sẽ thành công vang dội. Tóm lại, em ấy rất coi trọng Chung Lôi."
Trần Phong chỉ muốn tán thưởng một câu, không hổ là Lộ Vy, khứu giác thật là nhạy.
Nhưng hắn luôn cảm thấy, dường như lời mời của Trịnh Nhu không chỉ đơn giản như vậy.
Mọi người đều biết, Chung Lôi hiện tại vẫn chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty người đại diện nào.
Nếu Lộ Vy đã tán thưởng Chung Lôi như thế, thì hẳn là Trịnh Nhu cũng có ý đồ riêng.
Không ai có thể ngờ tới, Chung Lôi lại muốn tự mình làm hết thảy, ai nấy đều cho rằng chắc chắn cô nàng sẽ ký hợp đồng với một công ty nào đó.
Nếu nói như vậy, không chừng một người vừa làm nghệ sĩ vừa làm bà chủ như Lộ Vy, chắc chắn sẽ muốn thu nạp Chung Lôi.
Nghĩ đến đây, Trần Phong lại có chút dở khóc dở cười.
Top 1000 muốn nhận top 100 làm em út?
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng Trần Phong vẫn nhận lời giúp:
"Được, tôi sẽ chuyển lời đến cô ấy."
Cúp điện thoại, hắn lại gọi một cuộc khác, thăm dò ý kiến của Chung Lôi - người đang thu âm bài hát ở Trung Hải.
Ngoài dự liệu, Chung Lôi lại đồng ý, tạm ngừng thu âm bài hát, đặt vé máy bay ngày mai trở về.
"Chẳng phải cô không thích xã giao sao?"
"Nhưng cả cái thành phố Hán Châu này, ngoại trừ những phòng thu âm có cổ phần của Chu A ra, thì phòng thu âm tốt nhất chính là của Lộ Vy mà!"
"Được rồi."
Cô gái này là người rất thực tế!
Nếu như Chung Lôi không nói ra những lời như vậy, e rằng hiểu lầm của Trần Phong đối với cô nàng sẽ còn tiếp tục kéo dài.
Trước đây, trong lòng Trần Phong, Chung Lôi chính là đại diện cho những kẻ thiếu thốn tình thương, hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cuộc sống đơn giản đến mức giống như 1+1=2 vậy.
Bây giờ xem ra, cô nàng không phải là người như thế.
Chẳng qua cô nàng lười động não ở những phương diện này, chỉ chăm chăm làm những điều mình thích.
Cô nàng không để ý tới Hà Gia Kỳ, là bởi vì việc quen biết với Hà Gia Kỳ chẳng có chút ý nghĩa nào đối với cô nàng.
Nhưng Lộ Vy thì khác, để mượn được phòng thu âm của Lộ Vy, cho dù đang ở Trung Hải xa xôi, cô nàng cũng muốn trở về.
Không thể nói rằng cô nàng là kẻ cao quý lạnh lùng.
Cũng không thể nói cô nàng là kẻ thực dụng, vì mục đích của cô nàng chính là muốn tạo ra sản phẩm âm nhạc tốt hơn.
Trần Phong vẫn không hiểu được một chuyện.
Rõ ràng, đến tận bây giờ, Chung Lôi vẫn chưa tạo ra một tác phẩm nào nổi trội, rõ ràng nhìn từ bên ngoài thì cô nàng vẫn luôn phụ thuộc vào Trần Phong, những biến đổi nội tâm bên trong lại chẳng mấy rõ ràng.
Đối với Trần Phong, cô nàng càng lúc càng tôn trọng, thậm chí còn có ý định bái sư.
Nhưng cô nàng chưa bao giờ a dua nịnh hót, hoàn toàn khác hẳn với sự sùng bái của Tần Lộ.
Đồng thời, dường như sâu bên trong nội tâm của cô nàng luôn có một sự kiên định và tự tin, chưa bao giờ biết ngừng bước, luôn tiến về phía trước, cũng chưa bao giờ buông tha mục đích tự sáng tác, cũng tin chắc rằng bản thân cô nàng sẽ viết được một ca khúc ngang hàng với Trần Phong, thậm chí còn tốt hơn.
Đổi thành người khác, nếu gặp phải một Trần Phong tâm đầu ý hợp, phong cách sáng tác cực kỳ phù hợp với bản thân như vậy, e rằng đã sớm từ bỏ việc sáng tác, chỉ tập trung nâng cao kỹ năng ca hát, yên lặng thu lượm thành quả.
Nhưng Chung Lôi không như vậy.
Mục đích khiến cô nàng muốn bái sư chính là để vượt qua, chứ không phải dựa vào.
Dường như sâu bên trong nội tâm của cô nàng có một ngọn lửa dập mãi không tắt, khiến cô nàng hoàn toàn phớt lờ việc linh cảm sáng tác bị sao chép, cướp đoạt.
Trần Phong cho rằng, loại cố chấp đến mù quáng này sẽ gắn bó xuyên suốt cả đời với cô nàng, cuối cùng, rèn đúc nên một con người đặc biệt, vượt trội hơn người.
Buổi chiều hôm sau, Trần Phong đến con phố kinh doanh, đợi một Chung Lôi phong trần mệt mỏi.
Cô nàng vừa hạ cánh, liền bắt xe đi thẳng tới đây, trên người vẫn mặc trang phục thường ngày.
Trần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ:
"Còn có nửa tiếng nữa mới đến 5 giờ, chúng ta tìm một nơi ngồi một lúc đi."
Chung Lôi lắc đầu: "Không được."
Trần Phong hỏi "À? Muốn tranh thủ thời gian luyện giọng?"
Chung Lôi chỉ chỉ cửa hàng tổng hợp bên cạnh:
"Chúng ta đi mua quần áo đi, cũng chẳng biết một tên tuổi lớn như Lộ Vy sẽ tổ chức tiệc theo lối đặc biệt nào. Hiện tại, chúng ta cần phải nhờ cậy vào cô ấy, nên phải ăn mặc chỉnh chu một chút."
Trần Phong kinh hãi.
Cô gái này suy tính thật chu toàn!
Quả nhiên là một người có mục đích rõ ràng!
"Vẻ mặt của anh như vậy là sao hả? Phải rồi, anh đã chuẩn bị quà tặng chưa?"
Trần Phong mờ mịt lắc đầu: "Còn phải tặng quà nữa sao?"
Chung Lôi dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng mà nhìn hắn:
"Cũng không hiểu sao anh có thể tồn tại tới bây giờ, độc thân như vậy là đáng lắm."
"Tôi tự hào vì tôi là kẻ độc thân đấy! Tôi vì quốc gia mà..."
"Mà gì?"
"Không có gì, cô định tặng cái gì vậy?"
Chung Lôi lôi từ trong ba lô ra một thứ.
"Bản Demo chính thức của "Khô Khan". Chờ sau khi chúng ta chính thức phát hành, đây chính là CD không xuất bản nữa, thế nào, đủ thành ý chứ ?"
Trần Phong gật đầu, mặt dày đáp: "Rất có thành ý, bài hát này là do tôi viết, lại do cô hát, cứ xem như là quà chung của chúng ta đi."
Ở một tuyến thời gian khác, bài hát này là Chung Lôi sáng tác, Lộ Vy hát, mà bây giờ, không những Chung Lôi tự mình hát, mà còn xem bản Demo thành quà tặng đưa cho người khác, trước khi nó được phát hành. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút đáng ngại, nhưng chuyện này cũng chỉ có mình hắn biết, có thành ý là được rồi.
2 người sóng vai nhau đi vào cửa hàng tổng hợp.
Không khỏi thừa nhận, người đẹp luôn thu hút sự chú ý.
Dù là chỉ mặc trang phục đơn giản thường ngày, nhưng trong cửa hàng, Chung Lôi khó thoát khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý.
Hai người bước vào khu buôn bán của một nhãn hàng, mặc dù không kịp nhìn tên, nhưng nhìn giá niêm yết thì chắc chắn là một thương hiệu nổi bật, Chung Lôi cau có: "Mấy người này thật là phiền phức, chẳng lẽ chưa từng thấy phụ nữ bao giờ à?"
Trần Phong cười nói: "Phụ nữ thì hẳn là gặp nhiều rồi, nhưng phụ nữ đẹp như cô thì có vẻ hiếm thấy đấy."
Chung Lôi nhún vai, "Đẹp thì có lợi gì, có đẹp đến mức nào thì cũng chỉ là cái túi da, sẽ có lúc nhăn nheo đầy vết chân chim. Sống cả một đời, có thể lưu lại những giá trị mãi mãi không bị thời gian bào mòn, mới là chuyện có ý nghĩa."
Trần Phong chẳng muốn tiếp diễn câu chuyện nữa.
Trời mới biết cô gái này suy nghĩ cái gì trong đầu.
Cô mới hai mươi mốt tuổi thôi mà!
Cô đừng thấu triệt mọi thứ như vậy chứ?
"Hai vị cần mua quần áo sao? Chúng tôi vừa ra mắt bộ sưu tập mùa xuân, vừa được biểu diễn tại tuần lễ thời trang Paris tuần trước. Toàn bộ thiết kế đều đến từ Firmino Studio của Ý, nguyên liệu hoàn toàn được nhập khẩu, toàn bộ đều được chế tác thủ công. Chúng tôi còn có thể dựa theo số đo của mỗi người, thiết kế riêng cao cấp."
Nhân viên phục vụ cười híp mắt đi tới, vô cùng nhiệt tình giới thiệu.
Trần Phong nghe thấy những lời này, lập tức bị dọa sợ.
Chung Lôi cũng có chút do dự.
"Hai vị trai tài gái sắc, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, nhưng "người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang", chỉ có trang phục đẳng cấp mới có thể nổi bật khí chất của hai vị, như vậy, dù tham dự bất kỳ trường hợp, cũng sẽ không mất lễ nghi."
Những lời này của nhân viên phục vụ, hoàn toàn lay động Phong và Chung Lôi.
Hơn nửa tiếng sau, hai người khí chất ngời ngời, rời khỏi cửa hàng.
Trần Phong đổi một chiếc áo khoác mỏng, kết hợp với quần âu kẻ sọc thời thượng, phối hợp với thân hình khỏe đẹp, quả thật đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chung Lôi còn lợi hại hơn. Một chiếc đầm dài màu lam, lại khoác hờ một chiếc khăn choàng lam nhạt nửa trong suốt, cả người toát lên khí chất tiên nữ hạ phàm.
Lúc tiễn hai người đi, nhân viên phục vụ còn liên tục khen không dứt miệng, cũng chẳng biết có bao nhiêu phần thật lòng, mấy phần giả vờ.
Mà trong lòng Trần Phong thì đang rỉ máu.
Mấy thứ đồ trên người hắn ngót nghét 8 vạn!
Chung Lôi thì đỡ hơn một chút, chỉ tốn hơn 3 vạn.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách giá trị nhan sắc của hắn không đủ mạnh, cho nên, cần phải có sự hỗ trợ của quần áo đẳng cấp để làm nổi bật lên khí thế.
"À phải rồi, xém chút thì quên nói với cậu. Vy Vy còn muốn nhờ cậu mời Chung Lôi đến nữa, em ấy rất muốn làm quen với vị ca sĩ mới này."
Trần Phong hứng thú: "Ồ? Vy Vy cô ấy đánh giá thế nào về bài hát "Vô Vị" của Chung Lôi ạ?"
Trịnh Nhu đáp:
"Em ấy cảm thấy, so với chính em ấy thì Chung Lôi thích hợp hát "Vô Vị" hơn, hơn nữa, em ấy còn cho rằng, chỉ cần đợi thêm một thời gian, chắc chắn Chung Lôi sẽ thành công vang dội. Tóm lại, em ấy rất coi trọng Chung Lôi."
Trần Phong chỉ muốn tán thưởng một câu, không hổ là Lộ Vy, khứu giác thật là nhạy.
Nhưng hắn luôn cảm thấy, dường như lời mời của Trịnh Nhu không chỉ đơn giản như vậy.
Mọi người đều biết, Chung Lôi hiện tại vẫn chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty người đại diện nào.
Nếu Lộ Vy đã tán thưởng Chung Lôi như thế, thì hẳn là Trịnh Nhu cũng có ý đồ riêng.
Không ai có thể ngờ tới, Chung Lôi lại muốn tự mình làm hết thảy, ai nấy đều cho rằng chắc chắn cô nàng sẽ ký hợp đồng với một công ty nào đó.
Nếu nói như vậy, không chừng một người vừa làm nghệ sĩ vừa làm bà chủ như Lộ Vy, chắc chắn sẽ muốn thu nạp Chung Lôi.
Nghĩ đến đây, Trần Phong lại có chút dở khóc dở cười.
Top 1000 muốn nhận top 100 làm em út?
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng Trần Phong vẫn nhận lời giúp:
"Được, tôi sẽ chuyển lời đến cô ấy."
Cúp điện thoại, hắn lại gọi một cuộc khác, thăm dò ý kiến của Chung Lôi - người đang thu âm bài hát ở Trung Hải.
Ngoài dự liệu, Chung Lôi lại đồng ý, tạm ngừng thu âm bài hát, đặt vé máy bay ngày mai trở về.
"Chẳng phải cô không thích xã giao sao?"
"Nhưng cả cái thành phố Hán Châu này, ngoại trừ những phòng thu âm có cổ phần của Chu A ra, thì phòng thu âm tốt nhất chính là của Lộ Vy mà!"
"Được rồi."
Cô gái này là người rất thực tế!
Nếu như Chung Lôi không nói ra những lời như vậy, e rằng hiểu lầm của Trần Phong đối với cô nàng sẽ còn tiếp tục kéo dài.
Trước đây, trong lòng Trần Phong, Chung Lôi chính là đại diện cho những kẻ thiếu thốn tình thương, hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cuộc sống đơn giản đến mức giống như 1+1=2 vậy.
Bây giờ xem ra, cô nàng không phải là người như thế.
Chẳng qua cô nàng lười động não ở những phương diện này, chỉ chăm chăm làm những điều mình thích.
Cô nàng không để ý tới Hà Gia Kỳ, là bởi vì việc quen biết với Hà Gia Kỳ chẳng có chút ý nghĩa nào đối với cô nàng.
Nhưng Lộ Vy thì khác, để mượn được phòng thu âm của Lộ Vy, cho dù đang ở Trung Hải xa xôi, cô nàng cũng muốn trở về.
Không thể nói rằng cô nàng là kẻ cao quý lạnh lùng.
Cũng không thể nói cô nàng là kẻ thực dụng, vì mục đích của cô nàng chính là muốn tạo ra sản phẩm âm nhạc tốt hơn.
Trần Phong vẫn không hiểu được một chuyện.
Rõ ràng, đến tận bây giờ, Chung Lôi vẫn chưa tạo ra một tác phẩm nào nổi trội, rõ ràng nhìn từ bên ngoài thì cô nàng vẫn luôn phụ thuộc vào Trần Phong, những biến đổi nội tâm bên trong lại chẳng mấy rõ ràng.
Đối với Trần Phong, cô nàng càng lúc càng tôn trọng, thậm chí còn có ý định bái sư.
Nhưng cô nàng chưa bao giờ a dua nịnh hót, hoàn toàn khác hẳn với sự sùng bái của Tần Lộ.
Đồng thời, dường như sâu bên trong nội tâm của cô nàng luôn có một sự kiên định và tự tin, chưa bao giờ biết ngừng bước, luôn tiến về phía trước, cũng chưa bao giờ buông tha mục đích tự sáng tác, cũng tin chắc rằng bản thân cô nàng sẽ viết được một ca khúc ngang hàng với Trần Phong, thậm chí còn tốt hơn.
Đổi thành người khác, nếu gặp phải một Trần Phong tâm đầu ý hợp, phong cách sáng tác cực kỳ phù hợp với bản thân như vậy, e rằng đã sớm từ bỏ việc sáng tác, chỉ tập trung nâng cao kỹ năng ca hát, yên lặng thu lượm thành quả.
Nhưng Chung Lôi không như vậy.
Mục đích khiến cô nàng muốn bái sư chính là để vượt qua, chứ không phải dựa vào.
Dường như sâu bên trong nội tâm của cô nàng có một ngọn lửa dập mãi không tắt, khiến cô nàng hoàn toàn phớt lờ việc linh cảm sáng tác bị sao chép, cướp đoạt.
Trần Phong cho rằng, loại cố chấp đến mù quáng này sẽ gắn bó xuyên suốt cả đời với cô nàng, cuối cùng, rèn đúc nên một con người đặc biệt, vượt trội hơn người.
Buổi chiều hôm sau, Trần Phong đến con phố kinh doanh, đợi một Chung Lôi phong trần mệt mỏi.
Cô nàng vừa hạ cánh, liền bắt xe đi thẳng tới đây, trên người vẫn mặc trang phục thường ngày.
Trần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ:
"Còn có nửa tiếng nữa mới đến 5 giờ, chúng ta tìm một nơi ngồi một lúc đi."
Chung Lôi lắc đầu: "Không được."
Trần Phong hỏi "À? Muốn tranh thủ thời gian luyện giọng?"
Chung Lôi chỉ chỉ cửa hàng tổng hợp bên cạnh:
"Chúng ta đi mua quần áo đi, cũng chẳng biết một tên tuổi lớn như Lộ Vy sẽ tổ chức tiệc theo lối đặc biệt nào. Hiện tại, chúng ta cần phải nhờ cậy vào cô ấy, nên phải ăn mặc chỉnh chu một chút."
Trần Phong kinh hãi.
Cô gái này suy tính thật chu toàn!
Quả nhiên là một người có mục đích rõ ràng!
"Vẻ mặt của anh như vậy là sao hả? Phải rồi, anh đã chuẩn bị quà tặng chưa?"
Trần Phong mờ mịt lắc đầu: "Còn phải tặng quà nữa sao?"
Chung Lôi dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng mà nhìn hắn:
"Cũng không hiểu sao anh có thể tồn tại tới bây giờ, độc thân như vậy là đáng lắm."
"Tôi tự hào vì tôi là kẻ độc thân đấy! Tôi vì quốc gia mà..."
"Mà gì?"
"Không có gì, cô định tặng cái gì vậy?"
Chung Lôi lôi từ trong ba lô ra một thứ.
"Bản Demo chính thức của "Khô Khan". Chờ sau khi chúng ta chính thức phát hành, đây chính là CD không xuất bản nữa, thế nào, đủ thành ý chứ ?"
Trần Phong gật đầu, mặt dày đáp: "Rất có thành ý, bài hát này là do tôi viết, lại do cô hát, cứ xem như là quà chung của chúng ta đi."
Ở một tuyến thời gian khác, bài hát này là Chung Lôi sáng tác, Lộ Vy hát, mà bây giờ, không những Chung Lôi tự mình hát, mà còn xem bản Demo thành quà tặng đưa cho người khác, trước khi nó được phát hành. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút đáng ngại, nhưng chuyện này cũng chỉ có mình hắn biết, có thành ý là được rồi.
2 người sóng vai nhau đi vào cửa hàng tổng hợp.
Không khỏi thừa nhận, người đẹp luôn thu hút sự chú ý.
Dù là chỉ mặc trang phục đơn giản thường ngày, nhưng trong cửa hàng, Chung Lôi khó thoát khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý.
Hai người bước vào khu buôn bán của một nhãn hàng, mặc dù không kịp nhìn tên, nhưng nhìn giá niêm yết thì chắc chắn là một thương hiệu nổi bật, Chung Lôi cau có: "Mấy người này thật là phiền phức, chẳng lẽ chưa từng thấy phụ nữ bao giờ à?"
Trần Phong cười nói: "Phụ nữ thì hẳn là gặp nhiều rồi, nhưng phụ nữ đẹp như cô thì có vẻ hiếm thấy đấy."
Chung Lôi nhún vai, "Đẹp thì có lợi gì, có đẹp đến mức nào thì cũng chỉ là cái túi da, sẽ có lúc nhăn nheo đầy vết chân chim. Sống cả một đời, có thể lưu lại những giá trị mãi mãi không bị thời gian bào mòn, mới là chuyện có ý nghĩa."
Trần Phong chẳng muốn tiếp diễn câu chuyện nữa.
Trời mới biết cô gái này suy nghĩ cái gì trong đầu.
Cô mới hai mươi mốt tuổi thôi mà!
Cô đừng thấu triệt mọi thứ như vậy chứ?
"Hai vị cần mua quần áo sao? Chúng tôi vừa ra mắt bộ sưu tập mùa xuân, vừa được biểu diễn tại tuần lễ thời trang Paris tuần trước. Toàn bộ thiết kế đều đến từ Firmino Studio của Ý, nguyên liệu hoàn toàn được nhập khẩu, toàn bộ đều được chế tác thủ công. Chúng tôi còn có thể dựa theo số đo của mỗi người, thiết kế riêng cao cấp."
Nhân viên phục vụ cười híp mắt đi tới, vô cùng nhiệt tình giới thiệu.
Trần Phong nghe thấy những lời này, lập tức bị dọa sợ.
Chung Lôi cũng có chút do dự.
"Hai vị trai tài gái sắc, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, nhưng "người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang", chỉ có trang phục đẳng cấp mới có thể nổi bật khí chất của hai vị, như vậy, dù tham dự bất kỳ trường hợp, cũng sẽ không mất lễ nghi."
Những lời này của nhân viên phục vụ, hoàn toàn lay động Phong và Chung Lôi.
Hơn nửa tiếng sau, hai người khí chất ngời ngời, rời khỏi cửa hàng.
Trần Phong đổi một chiếc áo khoác mỏng, kết hợp với quần âu kẻ sọc thời thượng, phối hợp với thân hình khỏe đẹp, quả thật đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chung Lôi còn lợi hại hơn. Một chiếc đầm dài màu lam, lại khoác hờ một chiếc khăn choàng lam nhạt nửa trong suốt, cả người toát lên khí chất tiên nữ hạ phàm.
Lúc tiễn hai người đi, nhân viên phục vụ còn liên tục khen không dứt miệng, cũng chẳng biết có bao nhiêu phần thật lòng, mấy phần giả vờ.
Mà trong lòng Trần Phong thì đang rỉ máu.
Mấy thứ đồ trên người hắn ngót nghét 8 vạn!
Chung Lôi thì đỡ hơn một chút, chỉ tốn hơn 3 vạn.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách giá trị nhan sắc của hắn không đủ mạnh, cho nên, cần phải có sự hỗ trợ của quần áo đẳng cấp để làm nổi bật lên khí thế.