Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
Chương 44 :
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Trong chớp mắt, nhân thiết, nhiệm vụ, giá trị EXP hay gì gì đó, tất cả vứt hết lên chín tầng mây, Thẩm Tu Lâm nhẹ buông tay, Đoàn tiểu thiếu gia trong lòng ngực ngã thảm thiết xuống mặt đất, đau đến độ đã quên mình còn đang giả bộ bất tỉnh, yếu ớt mà hức hức hức, nhưng Thẩm Tu Lâm lại không hề liếc hắn qua một cái, đứng dậy mở rộng vòng tay, chuẩn bị dùng sức ôm lấy Diệp Hi đang chạy về phía mình.
Nhưng mà Diệp Hi bên này, như vì hệ thống kích phát ra hiệu ứng tâm thần nào đó, toàn bộ thế giới đột nhiên bắt đầu thả chậm, từ bỏ tốc độ tư duy của hai người...
Diệp Hi trơ mắt nhìn mình lấy tốc độ một giây một bước thong thả di động về phía trước, mà trên mặt Thẩm Tu Lâm cũng thả ra nụ cười hạnh phúc cực chậm như mây tan trăng sáng, đoạn đường ngắn chạy về phía Thẩm Tu Lâm dường như dài bất tận không thấy điểm cuối!
Diệp Hi trứng đau đến tột đỉnh: "..."
Kỹ thuật thả chậm động tác này đã kích hoạt, hay là thêm luôn một bản nhạc nền nữa cho đủ bộ?!
Ý niệm này vừa động, khắp nơi chợt vang lên bản nhạc Hàn lãng mạn, âm nhạc ấy không biết truyền tới từ chốn nào, như mặt nước xâm chiếm mỗi góc nhỏ trong thế giới này, rất phi logic mà vang vọng khắp đất trời mênh mông, cái này còn chưa xong, sau một đoạn nhạc, một giọng nam từ tình tính thả thính cũng vang lên cùng trời đất--
"Em, như ánh trăng trong suốt xinh đẹp. Anh, như sấm trời uy vũ. Em, được nhận trăm ngàn sự sủng ái. Anh, mệnh trung chú định chỉ thuộc về riêng em. Em, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu thuần khiết của Mộ Dung gia tộc. Anh, tập hợp mười tám dòng máu toàn quốc. Em, là hoàng tử nhỏ đẹp như mộng ảo. Anh, là kỵ sĩ trung thành hộ em suốt đời... Cho dù con đường theo đuổi tình yêu ấy có gian nan đầy bụi gai, nhưng, anh nguyện vì em mà phá kinh trảm gai! Khi hai người trời định chân chính gắn kết tâm ý, yêu thương lẫn nhau, toàn bộ vũ trụ sẽ vì chúng ta nở rộ hoa tươi, trải đầy khắp chốn! Đúng vậy, toàn bộ vũ trụ, cho dù là trái đất, hay là mặt trăng, hay là toàn bộ hệ ngân hà!"
"..." - Diệp Hi bị thanh âm và lời bộc bạch dạt dào cảm xúc này lôi đến phát run, nhịn không được mà trợn trắng mắt, nhưng dưới hiệu ứng thả chậm, động tác xem thường này cũng được thả rất chậm rất chậm...
Xem thường mới trợn được một nửa, thế giới này bắt đầu kịch biến đến khó tin, từ chân phải Diệp Hi đạp lên thảm đỏ bỗng nở rộ từng đóa hoa bách hợp tinh khôi, trăm ngàn vạn dặm thẳng tiến không lùi, khắp mặt đất đắp lên một tầng hoa bách hợp thật dày...
Linh lan nở rộ trong không khí như lục lạc nhỏ xoe tròn lung lay, bồ công anh như áng mây lửng lơ rơi xuống, xoay tròn phe phẩy theo gió...
Từ dưới bàn ăn đột ngột mọc lên đám hoa hướng dương cao dài lật tung bàn, bản mặt tươi cười xán lạn lóa mắt lắc lư trong gió thành một dòng sông vàng nóng chảy, ly rượu vang đỏ chảy xuống hóa thành hoa anh túc đỏ tươi như máu, trên thức ăn tinh mỹ cắm rễ đóa hoa ngọc lan rắn chắc, tất cả kem ly đều biến thành hương tuyết cầu, dao nĩa trên bàn phanh nhau tuôn ra một chùm bồng thiên tinh...
Nở hoa không chỉ là vật chết, ngay cả người cũng không may mắn thoát khỏi, trên đầu tóc, vầng trán, quần áo khách khứa mọc ra đủ loại hoa hoét khác nhau, trên đầu Đoàn mọc ra một đóa độc liên hoa...
Diệp Hi nhìn thoáng qua bên trong, chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ luôn tại trận.
Trong thang máy là Thẩm Tu Lâm mặt lạnh như tiền, hắn vẫn mặc bộ tây trang chỉnh tề như thường ngày, tóc chải vuốt không một sợi rối, tuy không còn lọc kính mỹ nhan trong mơ, nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn là một người đàn ông anh tuấn hấp dẫn mọi tầm mắt, cảm giác chênh lệch gì gì đó cũng không quá mức. Nhìn qua, có vẻ Thẩm Tu Lâm không có ý muốn ra thang máy, hắn chỉ nhìn Diệp Hi không chớp mắt, bên môi hiện lên nụ cười nhẹ.
"Ngô, Thẩm tổng c... Chào buổi sáng!" - Ý thức được đây không phải nơi để nói chuyện, Diệp Hi vội nuốt lời xuống, cúi đầu chui nhanh vào thang máy, ấn lên tầng ban biên tập.
Thang máy chỉ có hai người bọn họ, cửa thang máy đóng cửa trong chớp mắt, Diệp Hi chỉ cảm thấy đằng sau hơi nóng lên, như có người dán tới, ngay sau đó mình bị một vòng ôm ấp nóng bỏng kiên cố giam chặt lấy, trong tim đập lỡ một nhịp, Diệp Hi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Tu Lâm truyền tới bên tai, dịu dàng lại bá đạo: "Thẩm tổng gì chứ, gọi ông xã."
... Không phải mơ thật sao! Diệp Hi rối rắm một đường như được đại xá, gian nan xoay người trong vòng ôm của Thẩm Tu Lâm, bàn tay ôm lên má Thẩm Tu Lâm, sau đó ngẩng mặt, nhiệt tình như lửa mà hôn lên!
Vừa nãy trong mơ còn chưa hôn xong đâu!
Hệ thống chết tiệt!
Lúc đầu Thẩm Tu Lâm còn ngẩn người vì sự chủ động ngàn năm khó gặp của Diệp Hi, ngay sau đó ánh mắt tối sầm, một tay che chở gáy Diệp Hi đột nhiên đẩy người vào góc thang máy, cuồng nhiệt mà tham lam đòi lấy.
Giữa khe hở hôn môi, Diệp Hi sung sướng kêu lên: "Ông xã ông xã, hôm nay em không đi làm muộn!"
Thẩm Tu Lâm bật cười, hôn càng thêm sâu.
undefined