Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue

Chương 3 :

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Diệp Hi theo phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, co rút vòng cơ.



Vốn không buồn tè, nhưng bị dọa thế này, nhất thời rất muốn tè!



"Ách, chào buổi sáng..." - Diệp Hi máy móc phất phất tay.



Lúc này, một vị nam hầu đứng gần Diệp Hi nhất cung kính vòng tới trước mặt Diệp Hi, vóc dáng



gã cao lớn, cao hơn Diệp Hi nửa đầu, âu phục màu đen bao bọc vòng eo tinh tế, quần tây cắt may khéo léo vây lấy đôi chân thon dài, giày da lau chùi đến sáng bóng, bên trong ống tay áo sơ mi phẳng phiu là mười ngón tay trắng nõn tinh xảo, vài sợi tóc ngân sắc buông thả sau tai, hơi che đi đôi mắt tím xinh đẹp, đôi mắt ấy chỉ thuộc về gương mặt hoàn mỹ, khóe môi hơi cong mang theo sủng nịch chết người.



Diệp Hi: "..."



Mặc đồ này chắc không phải quản gia chứ? Thế giới này đến cả diễn viên quần chúng cũng đẹp đến sao!?



Người nọ đi tới trước mặt Diệp Hi, đồng thời bên cạnh gã cũng hiện lên một bảng tóm tắt nhân vật nửa trong suốt --



Họ tên: Thượng Quan X (chỗ này tỉnh lược một trăm ký tự không có ý nghĩa.)



Thân phận: Quản gia.



Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Quản gia lương một năm 1 tỉ, đời đời kiếp kiếp phục vụ vì Mộ Dung gia tộc, tính cách trung khuyển, điên cuồng mê luyến tiểu thiếu gia Mộ Dung, nhưng vì thân phận thấp kém nên không dám mở lời, tình yêu của nhóc nhà nghèo đã định trước bi kịch khiến lòng người chua xót...



Nhìn bản giới thiệu tóm tắt này, Diệp Hi nhất thời tức đến choáng đầu.



Nhóc nhà nghèo lương 1 tỷ/năm, cái giả thiết này nghe thôi cũng thấy ngứa răng cmn!



Tao đây lương mười vạn/năm còn không bằng thằng nhóc này!?



Lúc này, Thượng Quan mở miệng hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy?"



Giọng nói thật từ tính!



"Không sao cả." - Diệp Hi vất bỏ ảo tưởng đố kỵ trong đầu.



Thượng Quan cưng chiều nở nụ cười, đưa tay sờ tóc xoăn của Diệp Hi: "Tóc tiểu thiếu gia đều xoắn vào rồi, tâm tình không tốt sao?"



Diệp Hi: "..."



Tâm tình biến hóa đều thông qua tóc mà rõ mồn một, như thế còn có riêng tư nữa hay không hả trời!




Diệp Hi sụp vai, hỏi: "Chỗ này cách phòng ăn bao xa?"



Quản gia duy trì nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được: "Đi tầm mười phút."



Diệp Hi sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau quản gia: "..."



Sau mười phút, cuối cùng Diệp Hi đến gần chỗ cần đến.



Từ lúc rời giường đến nay, chạy nhanh cũng cần nửa giờ, chỉ là khai vị tầm thường mà thôi.



"Tiểu thiếu gia, mời ngài ngồi." - Quản gia dẫn Diệp Hi đến bên chỗ ngồi có cái bàn dài tầm 200 mét, ngồi bên bàn trừ bỏ Diệp Hi còn có tám người khác. Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên, căn cứ theo hệ thống nhắc nhở Diệp Hi biết họ là cha mẹ của vị Mộ Dung này, ngoài ra còn có sáu vị soái ca ca trong truyền thuyết, nhưng vì bàn quá dài nên mọi người ngồi rất xa, vì thế không thể trông thấy rõ mặt mũi cũng không thể chen mồm vào, cục diện vô cùng gấp rút.



Diệp Hi: "..."



Làm sao bây giờ, không chào hỏi trưởng bối là không lễ phép nhưng đứng dậy gào to cũng thật là thô lỗ, chẳng lẽ phải đi chào hỏi từng người, thế nhưng khoảng cách từng người đến người kia tầm trăm mét, biết đi đến bao giờ!



Hai ác ma - thiên sứ trong lòng Diệp Hi đang giao tranh, bỗng người hầu đã bưng đồ nhẹ nhàng bước tới, bưng một khay bạc qua. Diệp Hi bụng đói cồn cào muốn ăn một bữa tiệc sa hoa, cậu hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, nhìn nhóm người hầu bưng lần lượt: súp, bò bít tết hạt tiêu đen, gan ngỗng, trứng cá muối, mì ý...



Bụng Diệp Hi không chịu thua kém, kêu òng ọc.



Quản nhiều thế nào gì, ăn no rồi hẵng tính tiếp! - Diệp Hi nghĩ vậy.



Một giây sau, trước mắt Diệp Hi liền xuất hiện thêm một mâm bạc lóng lánh, mà trong mâm đó, là một chùm cánh hoa đủ loại màu sắc, trên cánh hoa còn đọng sương mai...



Ngay khi Diệp Hi lâm vào trạng thái mộng bức, người bên cạnh đã đặt lên một ly rượu thủy tinh chân dài, bên trong chứa nửa chén nước.



Quản gia vô cùng trìu mến nói với Diệp Hi: "Tiểu thiếu gia, mấy món này là hoa tươi vì ngài mà vừa mới lấy trong hoa viên, ngày hôm nay dùng hoa anh đào và hoa tường vi làm chủ đạo, nước là sương mai mới lấy từ đỉnh núi Alpes ban sáng, ngài có hài lòng với điều này không?"



Mắt Diệp Hi phản ra ánh sáng xanh lục, ngửi mùi hương bò bít tết trong không khí, hỏi: "Bò bít tết kia là cho ai ăn?"



Quản gia mỉm cười nói: "Cho tất cả mọi người ngoại trừ ngài."



Diệp Hi: "..."



Quản gia: "Đồ ăn thường ngày của ngài luôn là hoa tươi và nước sương, sao thế ạ?"



Diệp Hi mắt tối sầm lại, suýt nữa tức sùi bọt mép!