Tà Tu

Chương 122 : Biến

Ngày đăng: 00:50 27/06/20

Chu Linh trở lại phòng thay y phục sao đó liền chạy đến gặp hai vị sư tỷ, nàng vừa bước vào phòng liền cảm giác có gì đó không ổn.
- Hai vị tỷ tỷ có chuyện gì sao?
- Lần trước muội gặp Lý Tinh hai người đã nói gì?
Chu Linh vừa nghe đến Lý Tinh đôi mắt linh động thoáng biến đổi nhưng lập tức trở lại bình thường.
- Là chuyện này sao? Mộng tỷ tỷ yên tâm đi chuyện đan mệnh muội đã giải quyết ổn thỏa.
Mộng Tích Vân lấy ra một khối lưu ảnh thạch đưa cho sư muội của mình.
- Đây là thứ tỷ vừa nhận được.
Chu Linh nhận lấy khối lưu ảnh thạch, thần thức vừa đảo qua vẻ mặt lập tức biến đổi.
- Sao lại có thể như vậy? rõ ràng hắn đã hứa với muội…
Mộng Tích Vân nhìn bộ dáng tức giận của sư muội, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lo lắng.
- Linh nhi có thể nói cho tỷ biết giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra không?
- Muội đi tìm hắn.
Chu Linh tức giận rời đi, thân ảnh thoáng cái đã biến mất sau đại môn.
- Cần muội đuổi theo không?
- Không cần.
Mộng Tích Vân khẽ lắc đầu.
- Nếu mọi chuyện vẫn chuyển biến xấu, ta sẽ đến chỗ của sư phụ để xin chỉ thị.
Sao khi rời phủ thánh tử, Lý Tinh không trở lại chỗ của mình mà đi thẳng tới Vũ cung, một tiêu của hắn chính là đi tìm con ma men kia.
Trong số những người mà hắn quen biết chỉ có hai người là có thể đánh ngất hai tên hộ vệ bên cạnh, đầu tiên là Lý Phi tên này là hóa thần đỉnh phong tất nhiên là có thể làm được, người thứ hai là Mạc Nguyên tuy hắn chỉ là nguyên anh trung kì nhưng phía sao là cả một thế lực chỉ cần lôi ra một tên cũng đủ dùng.
- Nếu lúc đầu lão tử không bị tham niệm che mờ lý trí thì bây giờ đâu rơi vào tình cảnh như thế này.
Lý Tinh vừa đi vừa nói nhảm, hắn chỉ muốn đào vài cái linh căn cao cấp của tên thánh tử kia nhưng không ngờ lại gặp được mấy cái thất phẩm linh căn nếu là nguyên anh kì hắn còn có thể đối phó nhưng lần này lại đào ra một tên hóa thần trung kì.
Trừ khi hai bên phong ấn nguyên lực chỉ dùng thể lực lên giường chiến một trận thì hắn còn nắm chắc ba phần cơ hội nếu không chỉ còn nước cầm nguyên thạch đi mua hành của đối phương.
Trong lúc Lý Tinh đang tìm cách gài kèo chiến thể lực thì sao lưng truyền đến cảm giác lạnh ngắt, một tia bạch quan phá không lao thẳng về phía hắn.
- CỨU MẠNG AAAA….
- Keng…
Hai hắc y nhân xuất hiện, một trước một sao bảo vệ Lý Tinh.
- Tiểu tử thúi lần này để xem ai sẽ cứu được người.
Lý Tinh vừa nhìn thấy người muốn ám sát mình, sắc mặt trở nên tái nhợt, hai chân mềm nhũn ngồi bệch trên đất.
- Các người mau ngăn nàng ta lại.
Hai hắc y nhân nhìn lập tức chia ra hành động, tên hóa thần trung kì ngăn cản đối phương, tên nguyên anh trung kì mang theo Lý Tinh rời đi.
- Người không cần lo cho ta, mau đi giúp tên kia đi.
- Người tự lo cho mình đi.
Lý Tinh nghe giọng nói phát ra từ sao lưng lập tức xoay người thủ thế, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương.
- Hề hề… Chu sư tỷ đã lâu không gặp, tỷ khỏe không?
- ẦM…
Chu Linh nắm lấy cổ áo Lý Tinh xách hắn lên như xách một con gà sao đó ném vào gốc đại thụ gần đó.
- Bổn tiểu thư vẫn khỏe, còn người thì sao?
Lý Tinh lấy hai tay ôm ngực, nằm co trên mặt đất, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như chạy ra bên ngoài.
- Đệ… đệ vẫn khỏe… khục khục…
- ẦM…
- Người vẫn khỏe đó chứ?
Chu Linh nhìn Lý Tinh nằm gục trên đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẩn nộ như muốn giết chết tên nam nhân trước mặt.
- Lần trước người đã nói như thế nào? Không lẽ người đã quên hết rồi sao?
- Đệ… đệ…
- Người còn muốn ngụy miệng sao?
Chu Linh nắm lấy cổ áo Lý Tinh, nàng vừa nâng hắn lên đột nhiên nguyên lực trong cơ thể tán loạn, thân thể vô lực ngã trên đất.
Lý Tinh vất vả bò dậy, dựa vào gốc đại thụ bên cạnh vận nguyên lực khôi phục, nữ nhân này đúng là quá dã mang mém chút nữa là đã ném hắn lên tiên giới luôn rồi.
- Người đã làm gì ta?
Chu Linh thử vận nguyên lực vài lần nhưng vô dụng, ngay cả thể lực của nàng cũng bị tiêu tán chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lý Tinh.
- Người bị câm sao?
- Im lặng.
Lý Tinh trừng mắt nhìn nàng, lão hổ không ra oai nàng tưởng hắn là mèo bệnh sao? Cũng mai là có âm dương phù nên hắn mới thoát một kiếp nạn, lần này phải dại dỗ nha đầu này thật cẩn thận.
Sao khi hồi phục được một ít nguyên lực, Lý Tinh đi tới bên cạnh Chu Linh ôm lấy eo của nàng để nàng nằm úp trên đùi.
- Người muốn làm gì? Mau thả ta ra.
- Chu sư tỷ lúc nãy có phải tỷ chơi rất vui không? Đét…
Một âm thanh rõ to vang lên, bàn tay của Lý Tinh rơi lên cặp mông to tròn của nàng, tuy dáng người của nàng thuộc loại nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu nhưng cặp mong vừa tròn vừa lớn, đánh vào cảm giác vô cùng tốt.
- Đét… đét…
- Á, ta muốn giết người…
- Đét đét đét…
-Mau thả ta ra.
- Không thả đét…
- Bổn tiểu thư liều mạng với người.
- Muốn liều mạng sao ? được để xem ai sẽ chết trước đét đét đét đét đét đét đét đét đét…
- Á…
Lý Tinh dùng một tay đánh vào cặp mong to tròn của nàng, tay còn lại thỉnh thoảng lại điểm vài nguyệt đạo trên người nàng, khi hắn đánh được vài chục cái thì nữ nhân trong lòng đã nằm im không còn phản kháng.
Lý Tinh cũng không tiếp tục động thủ, bàn tay của hắn từ đánh chuyển thành xoa, một tay còn lại từ từ leo lên chiếm giữ hai tòa ngọc phong.
- Ưm…
Chu Linh nhắm hờ hai mắt, mặt ngọc đỏ ửng, khóe miệng khẽ nhếch lên tùy ý để hắn chiếm tiện nghi.
Lý Tinh nhìn âm dương phù lóe sáng liền đỡ nàng ngồi trên đùi của hắn, đôi mắt tà dị nhìn đối phương.
- Nhìn ta.
Chu Linh khẽ mở mắt, đôi mắt linh động trở nên mờ mịt, ngây thơ như một đứa trẻ.
- Người là ai ?
- Ta là Lý Tinh.
- Lý Tinh ? hắn là một tên đáng ghét.
- Vì sao người ghét hắn ?
- Hắn là một tên không giữ lời, là một tên xấu xa, ta hận hắn, ta hận nữ nhân kia, ta hận tất cả bọn họ, ta hận tất cả…
Lý Tinh nhìn bộ dáng của nàng ngày càng không ổn định, liền chuyển sang hướng khác.
- Hắn không lừa người.
- Hắn lừa ta.
- Làm sao người biết ?
- Ta thấy.
Chu Linh lấy ra lưu ảnh thạch đưa cho Lý Tinh, bên trong là hình ảnh hắn đi ra thánh tử phủ cùng với hai tên hắc y nhân.
- Hắn không lừa người, hắn chỉ lừa tên thánh tử kia.
- Hắn không lừa ta.
- Đúng vậy, Lý Tinh rất tốt với người, hắn là một nam nhân tốt, là một anh hùng đỉnh thiên lập địa nên sẽ không lừa người.
- Hắn không phải anh hùng.
- Nhưng hắn rất tốt với người nên người phải tin tưởng hắn.
- Ta phải tin tưởng hắn.
- Đúng vậy, người phải tin hắn.
Lý Tinh nhìn ánh sáng của âm dương phù ngày càng yếu, giọng nói tăng nhanh vài lần.
- Người nhất định phải tin hắn.
- Ta nhất định tin hắn.