Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 2 : Độc miệng

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Lúc này, mặt Quân Mặc Hiên đã đen thành một mảng, yên lặng hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng. Hắn sợ mình không nhịn được trực tiếp bóp chết nha đầu Dạ Hi chết tiệt này.



Ngay sau đó, Quân Mặc Hiên lại dương lên nụ cười ngu ngốc nọ, ngây thơ nói: “Nương tử, chúng ta còn chưa có động phòng, tại sao nàng lại đạp ta xuống giường.”



Nghe vậy, Dạ Hi không có vẻ mặt gì nhìn Quân Mặc Hiên, đã như vậy, còn muốn vào động phòng nữa. Đầu óc động kinh mà.



“Quân Mặc Hiên, đêm đã khuya, nghe lời, tắm rửa ngủ đi.” Nói xong, Dạ Hi làm mẫu ngáp một cái, vẫn còn mặc sam y đã nằm xuống.



Quân Mặc Hiên nghe lời này, trong mắt chợt lóe lên tinh quang. Nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, thân thể trần truồng, từ từ đi lại phía chiếc giường, nào biết còn chưa tới gần giường.



Dạ Hi lại đạp một cước, sau một trận trời đất quay cuồng, Quân Mặc Hiên lại bi kịch nằm trên mặt đất.



“Nương tử, không phải buồn ngủ sao? Nàng đạp ta xuống giường làm gì!” Quân Mặc Hiên ngây ngốc hỏi.



“Ngươi ngủ trên mặt đất, trên mặt đất mát mẻ hơn”. Dạ Hi mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, nói xong, ném một cái gối, một cái chăn trên giường xuống cho Quân Mặc Hiên.



Tuy rằng nàng thưởng thức mĩ nam, nhưng còn chưa ngốc đến mức giao mình cho một kẻ ngốc. Hơn nữa tâm tư người cổ đại phức tạp, Quân Mặc Hiên là ngốc thật sao? Còn phải nghiên cứu. Nghĩ một hồi, Dạ Hi dần dần tiến vào mộng đẹp.



Mà trên mặt đất, nghe tiếng hít thở đều đều của Dạ Hi, thật muốn đánh người, mùa đông lạnh như vậy mà ngủ trên mặt đất lại mát mẻ, đó là lạnh có được hay không. Ai, Quân Mặc Hiên khẽ thở dài một cái, ngủ trên mặt đất thì ngủ trên mặt đất vậy, ai bảo hắn là kẻ ngốc chứ.



Sáng sớm hôm sau, kinh thành Thiên Thần tung tin đồn: Đêm tân hôn, vương phi tự sát không thành, sau đó lại cường – thượng ngốc vương gia để phát tiết bất mãn trong lòng. Cho nên xú danh của Dạ Hi lại truyền khắp toàn bộ kinh thành. Vì thế, sáng sớm một vài hiển quí (người có danh phận, chức tước cao) trong kinh thành đã tới Hiên vương phủ xem trò vui.



Lúc này, trong Hiên vương phủ, Quân Mặc Hiên cười tủm tỉm nhìn một đám người.




Nghe vậy, quản gia hoảng sợ nghĩ, làm sao mà Vương phi biết lời đồn là do ông truyền, chẳng lẽ vương phi có Thiên lý nhãn? Vào lúc này, cách nhìn của quản gia với Dạ Hi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời. Đương nhiên, chuyện hãm hại này của vương phi, ông cũng chỉ có thể tự làm tự chịu.



...



Buổi chiều, một mình Dạ Hi đi dạo trên đường lớn, kinh thành Thiên Thần rất náo nhiệt. Lần đầu tiên đi dạo kinh thành cổ đại, Dạ Hi kích động không nói nên lời.



Cả người giống một bảo bảo hiếu kỳ, chỗ này nhìn một cái chỗ kia nhìn một chút, rất thích ý. Nhưng mà, bầu không khí tốt như vậy, bao giờ cũng sẽ có người tới quấy rầy.



“A, đây không phải là hoa si Dạ gia có tướng công là ngốc tử sao?” Một vị bạch y nữ tử, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, rõ ràng là một dung nhan đơn thuần đáng yêu, nhưng lại nhổ ra những lời nói chanh chua như vậy.



Nhìn người tới, trong mắt Dạ Hi lóe lên một tia lạnh, từ trong ký ức biết được, người nói chuyện là cháu gái của Liễu thừa tướng, Liễu Diệu Linh.



“A, đây không phải là người xấu xí nhà Thừa tướng gia sao? Thế nào, ở nhà rãnh rỗi nhàm chán, ra đây để mất mặt sao.” Dạ Hi châm chọc nói.



“Dạ Hi, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ta xấu?” Liễu Diệu Linh tức giận nhìn Dạ Hi, tiểu tiện nhân chết tiệt cũng dám nói nàng xấu, muốn chết.



“Nói ngươi xấu thì sao? Ngươi xem ngươi ngực – nhỏ, đùi – nhỏ, một đôi ống tre lồi lên cũng không sợ dọa chết người. Ngươi xem bộ dạng này của ngươi, ta có oan uổng ngươi xấu sao, đây là sự thật được không. Nhìn nhìn lại ngươi, tuổi thì lớn, cũng đã thành gái ế lớn tuổi còn chưa gả đi được. Còn có ngươi chua ngoa như vậy, toàn bộ đều mang một bộ dạng khắc phu, sẽ có nam nhân yêu ngươi sao, khẳng định không có.” Nói xong, trong mắt Dạ Hi hiện lên nồng đậm khinh bỉ.



“Ngươi dám nói ta khắc phu, ta... Ta giết ngươi.” Nói xong, Liễu Diệu Linh liền vung trường tiên (roi da) trong tay, công kích về phía Dạ Hi. Tức chết nàng ta, khi nào thì háo sắc cũng nói được những lời ác độc như vậy.



“Ái chà, thẹn quá hóa giận, thì ra chính ngươi cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì sao ngươi lại muốn giết ta diệt khẩu chứ?” Dạ Hi mang vẻ mặt vô tội nói, thân thể khẽ nghiêng tránh thoát khỏi trường tiên của Liễu Diệu Linh.