Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 25 : Quân Mặc Hiên ghen

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


"Tiểu Vân Vân, thì ra huynh thật sự ở trong này, Hiên ca ca, Vi Vi muốn dẫn Tiểu Vân Vân đi, huynh không ngại chứ." Lăng Vi Vi khả ái nói, nàng vốn cũng hơn mười tuổi, vẫn còn là một tiểu hài tử. Bộ dáng vô cùng đáng yêu, nói chuyện cũng khiến người ta yêu thích.



Tiểu Vân Vân, nghe được xưng hô như thế Dạ Hi nhịn không được, cười ra tiếng: "Ha ha ha... Tiểu Vân Vân, ừ cái tên này rất thích hợp với ngươi." Dạ Hi gật đầu phụ họa, trong mắt tràn đầy ý giễu cợt.



Thích hợp, thích hợp muội muội cô, trong lòng Vân Thanh Phong kêu rên, lần này hoàn toàn kết thúc rồi, cuộc đời của hắn hoàn toàn kết thúc rồi.



"Ha ha, Vi Vi, không có việc gì, muội chạy tới Hiên vương phủ làm gì, Mặc huynh ấy không chào đón muội." Vân Thanh Phong dùng sức đẩy đẩy Quân Mặc Hiên, hy vọng Quân Mặc Hiên có thể đuổi Lăng Vi Vi đi.



Đáng tiếc, Quân Mặc Hiên sẽ không quản sống chết của Vân Thanh Phong: "Vi Vi muội muội, hiện tại ta có nương tử, không thể tùy tiện cho nữ tử khác tới vương phủ."



Nghe được nửa câu đầu, Vân Thanh Phong thật muốn cho Quân Mặc Hiên một cái ôm thật lớn, vì Lăng Vi Vi thích Vân Thanh Phong, mà Vân Thanh Phong rất quân tâm Quân Mặc Hiên, cho nên, dù Quân Mặc Hiên là người ngốc, Lăng Vi Vi vẫn thật tâm xem hắn là bằng hữu. Nếu như Quân Mặc Hiên không cho nàng nán lại vương phủ, phỏng chừng Lăng Vi Vi thật sự sẽ không nán lại đây.



Cho nên khi Quân Mặc Hiên nói như vậy, Vân Thanh Phong vui mừng, nhưng mà cảm xúc xúc động này còn chưa duy trì tới một giây, lời nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên đã đánh hắn về nguyên hình.



"Cỉ co điều, ta nghe lời nương tử, nếu nương tử bằng lòng cho Vi Vi muội muội ở lại, ta sẽ không có ý kiến." Quân Mặc Hiên khả ái nói, khi nói chuyện, hai mắt nhìn Dạ Hi, xem Dạ Hi là toàn bộ sinh mệnh hắn.



Bị Quân Mặc Hiên nhìn như vậy, Dạ Hi chỉ cảm thấy hai má nóng lên. Trong lòng nhịn không được chửi thầm: Đáng chết, lại bị tiểu tử ngốc này mê hoặc.



"Ta không có ý kiến, Vân đại thiếu gia ngươi và Vi Vi cùng nhau ở lại đi, không sao, muốn ở lại bao lâu, thì ở bấy lâu, chỉ cần Vi Vi thích là được." Dạ Hi vô tội nói, khóe miệng ẩn hiện nụ cười tà ác.




"Nương tử, ta đói bụng, ta muốn ăn cơm." Quân Mặc Hiên ủy khuất nói. Trong lòng lại mắng Quân Mặc Dực ngàn vạn lần, chết tiệt, nhìn chằm chằm nương tử hắn thì thôi đi, lại còn muốn đơn độc ở chung với nương tử nữa.



Ách, này... Hai bên trán Dạ Hi đổ mồ hôi, nhất thời có cảm giác bà mụ dắt theo tiểu hài tử đi lừa gạt. Trời ơi, tiểu tử này có thể không cần làm mất mặt vào thời điểm mấu chốt được không.



"Tiểu Mặc Mặc ngoan nha, nương tử đi một chút sẽ trở lại, nếu như chàng đói bụng thì kêu Phấn Điệp lấy cho chàng ăn." Nói xong, không để ý tới vẻ mặt tủi thân của Quân Mặc Hiên, xoay người rời đi.



Khóe miệng Quân Mặc Dực thủy chung vẫn giữ nụ cười thản nhiên, căn bản không đoán được hắn ta đang nghĩ gì.



Sau khi Dạ Hi và Quân Mặc Dực đi khỏi, nơi này chỉ còn lại đám người Quân Mặc Hiên. Bởi vì Quân Mặc Việt còn đang ở đây, Quân Mặc Hiên cũng không thể đuổi theo Quân Mặc Dực, hắn sợ sẽ làm bại lộ thân phận. Dù sao Quân Mặc Dực cũng không phải là người dễ bị lừa như Quân Mặc Lâm.



"Ái chà, ngươi nói xem cô nam quả nữ bọn họ sẽ làm gì đây?" Vân Thanh Phong vui sướng khi người gặp họa nói, nhìn như thuận miệng nói một chút, kỳ thực là nói cho người nào đó nghe.



"Để ta suy nghĩ một chút, Quân Mặc Dực có thể nào thú tính đại phát nhào vào Dạ Hi không? Hay là Hiên vương phi bị nhị hoàng tử anh tuấn mê hoặc, ôi chao, nguy, nguy, hai người này nhất định có kích tình..." Vân Thanh Phong tiếp tục lầm bầm làu bàu nói.



Mà Quân Mặc Hiên ở một bên hận không thể giết chết Vân Thanh Phong, cũng chỉ có thể giả ngu làm vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Thanh, ngươi nói bậy, nương tử mới sẽ không thích nhị ca đâu? Nương tử nói, nương tử thích Hiên nhi nhất mà."



"Đó là nương tử nhà ngươi lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi, nhị hoàng tử phong lưu phóng khoáng, có tiền có thế, quan trọng là bộ dáng anh tuấn, khó đảm bảo Dạ Hi sẽ không bị mê hoặc." Vân Thanh Phong tiếp tục trêu đùa. Trong lòng lại ngầm kích động: Hừ, ai bảo ngươi vừa rồi bán đứng ta, ai bảo ngươi không cho ta trốn, hiện tại tốt rồi, phong thủy luân chuyển. Ta không làm ngươi tức chết, ta không phải Vân Thanh Phong.