Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 4 : Cảnh xuân bên hồ

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


“Ngươi không phải là đối thủ của ta, thừa dịp tâm tình cô nãi nãi ta đang tốt, nhanh chóng biến đi, bằng không ta không cam đoan kết cục của ngươi sẽ tốt hơn so với Liễu Diệu Linh đâu.” Dạ Hi thản nhiên nói. Cả người lộ ra khí vương giả.



Liễu Tông Ngọc không cam lòng, lại không dám ra tay nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rời đi, chờ, nhục nhã hôm nay ngày khác hắn ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.



“Đứng lại, còn một ngàn lượng bạc nữa, phí xin đánh cũng không thể miễn.” Dạ Hi nhẹ nhàng nhảy lên, tiến tới ngăn Liễu Tông Ngọc lại.



“Ngươi… ” Liễu Tông Ngọc rất không muốn trả tiền, nhưng nhìn tình hình này, hắn ta mà không trả tiền sợ là không đi được, vì thế tâm bất cam tình bất nguyện trả thù lao.



Dạ Hi đương nhiên thu bạc, vẫy vẫy tay với Liễu Tông Ngọc: “Tiểu tử, lần sao nếu muốn bị đánh nhớ rõ tìm bổn vương phi đó, bổn vương phi bớt cho ngươi tám phần trăm.”



Nghe vậy, Liễu Tông Ngọc liền trượt chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trong lòng oán thầm, hắn không có tự trọng như vậy sao, trả thù lao để cho người khác đánh mình, hắn lại không có bệnh.



Khóe miệng mọi người xung quanh hung hăng run rẩy, nữ nhân này sao có thể vô sỉ như vậy, vì bảo toàn tài sản của bản thân và gia đình, xem ra sau này nên tránh xa tiểu biến thái Dạ Hi này ra.



“Ha ha ha… Thân thủ của Hiên vương phi thật là tốt.” Vân Thanh Phong cười lớn từ trong phòng bao đi tới. Mới đầu hắn còn tưởng rằng Dạ Hi sẽ bị Liễu Tông Ngọc giết chết, hắn cũng đã tính toán xuất thủ cứu giúp. Không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng còn biến thái như vậy.



Dạ Hi đưa mắt nhìn người đi tới, rồi tiếp tục ăn điểm tâm. Đó là người tối qua, hình như là bằng hữu của Quân Mặc Hiên.



“Tiểu Hi nhi, sao nàng lại không thể ý tới ta.” Vân Thanh Phong tự động ngồi xuống bên cạnh Dạ Hi. Đồng thời, bạch y nam tử mang mặt nạ cùng đi với Vân Thanh Phong cũng ngồi xuống theo.



Không thể nào, không phải Tiểu Hi nhi là hoa si sao, vậy tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lại không có bất kì phản ứng nào. Chẳng lẽ hắn lớn lên suất như vậy còn không có lực hấp dẫn bằng mấy cái bánh bao trên bàn.




Cái miệng nhỏ của Dạ Hi nói lảm nhảm không ngừng, giọng vừa lớn, lời nói ra lại cay độc, thành công làm cho sắc mặt nam nhân mang mặt nạ so với đáy nồi còn đen hơn. Nha đầu kia có biết cái gì gọi là rụt rè hay không, một nữ hài tử mà lại nói ra những lời thô tục như vậy, song, khi nhìn đến cặp mắt lấp lánh tỏa sáng kia, nam nhân mang mặt nạ cảm thấy bộ dáng mắng chửi người của nha đầu kia trông rất đáng yêu.



Bởi vậy, nam nhân mang mặt nạ ngoại trừ bên ngoài sắc mặt đang tối lại, thì không có phản ứng nào khác, nhìn kĩ còn có thể thấy được khóe miệng của hắn hơi hơi dương lên, cho thấy tâm tình hiện giờ của hắn rất tốt.



Dạ Hi mắng mệt mỏi, thấy nam nhân mang mặt nạ không có phản ứng gì, nàng cũng không muốn mắng tiếp, vì thế, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, rồi xoay người nghênh ngang rời khỏi.



Nhưng vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát hiện mình còn đang lõa – thể? Vì vậy, mở miệng nói: “Mặt nạ nam, ngươi còn không mau cút đi, lẽ nào muốn rình coi người ta?”



“Bổn tọa không phải rình coi, bổn tọa là quang minh chính đại xem.” Nam nhân mang mặt nạ mang vẻ mặt thản nhiên nói. Nói xong dùng khinh công đi tới trước mặt Dạ Hi.



Trong nháy mắt, tư thế của hai người vô cùng ái muội. Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phía sau mình, Dạ Hi có chút nghi hoặc, hơi thở của người này sao lại quen thuộc như vậy, giống như đã gặp qua ở đâu.



Dạ Hi đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, căn bản không có phát hiện nam nhân mang mặt nạ đang từ từ tới gần.



“Nha đầu, nhìn thấy hết thân thể của bổn tọa là muốn phụ trách?” Âm thanh trầm thấp mà mê người vang lên, hơi thở ấm áp của nam nhân mang mặt nạ thổi vào bên tai Dạ Hi.



Nghe vậy, Dạ Hi sửng sốt, có lầm hay không, nàng phụ trách, phụ trách cái gì. Nàng không để cho nam nhân đáng chết này phụ trách là không tệ rồi.



“Vị huynh đài này, bản cô nương là người đã có chồng, không thể phụ trách với ngươi. Hơn nữa, một dáng người cột nhà, cho dù bị người nhìn cũng không sao, nhiều lắm là tổn thương tự tôn mà thôi, nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết.” Dạ Hi mặt không đỏ hơi thở không gấp nói