Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 45 : Bán đấu giá thái tử (2)
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Nhìn tình hình sôi động như vậy tâm tình Dạ Hi vô cùng tốt, đối với việc hoàng hậu phái người trà trộn vào phòng đấu giá nàng cũng không ngăn cản. Thời khắc để hoàng hậu biết động tĩnh nơi này chẳng phải càng thú vị hơn sao. Nếu hoàng hậu biết nhi tử của mình bị bán đấu giá, hơn nữa còn rất có thể bị biến thành tiểu thụ đi hầu hạ nam nhân, không biết có thể chết vì tức luôn không đây?
Ở nơi này thời điểm mọi người mong chờ đã tới, thái tử bị mang ra ngoài.
Trên người hắn ta chỉ mặc một cái khố ngắn bó sát người màu đỏ, tứ chi bị khóa lại bằng khóa sắt, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ nhìn cả đám dưới đài. Bởi vì bị điểm á huyệt: huyệt câm. Quân Mặc Lâm không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cuống cuồng.
Ánh mắt có nam có nữ tập trung ở trên người Quân Mặc Lâm, vốn dĩ Quân Mặc Lâm lớn lên cũng rất suất, hôm nay đứng ở trên đài như vậy tạo cảm giác rung động, hơn nữa còn có thân phận thái tử, trong nháy mắt đã trở thành vật phẩm nhất định phải có được của vô số nữ nhân.
Ngay lúc đó, Dạ Hi đứng cạnh thái tử vung tay lên, ý bảo mọi người yên lặng.
“Được sự đồng ý của hoàng thượng, hôm nay bản vương phi mở cuộc bán đấu giá đêm đầu của thái tử, chỉ cần người nào ra giá tiền cao thì thái tử sẽ là của người đó. Cho dù ngươi muốn chơi nữ vương khống hay là nam nam yêu, chỉ cần người ra được giá, bổn vương phi đều đồng ý. Vì để tránh thái tử tính sổ, bổn vương phi đã cố ý mời lão đại Huyết Sát và lão đại Long Môn tới trấn nơi này.”
Lúc này, môn chủ Long Môn và Quỷ Diện đều khẽ gật, ra hiệu về phía Dạ Hi, tỏ ý bọn họ sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho khách.
Dạ Hi nói một tràng dài, cuối cùng, còn cực kỳ vô sỉ nói một câu: Vì bảo vệ * của thái tử, xin mọi người giữ bí mật chuyện hôm nay.
Mọi người điên cuồng đổ mồ hôi, không nói gì trừng mắt nhìn Dạ Hi, có cần vô sỉ như vậy không, mấy ngày trước còn dụng tâm tuyên truyền như vậy, thái tử còn có * đáng nói sao? Chỉ sợ mặt đều đã ném đến quốc gia khác luôn rồi. Bảo vệ * thái tử, nàng đúng là không biết xấu hổ còn nói ra miệng được.
Ngay sau đó, Dạ Hi kích động tuyên bố buổi bán đấu giá thái tử bắt đầu, giá khởi đầu là một lượng bạc.
Một lượng bạc, một bên khóe miệng Hoa Hồ Điệp hung hăng co rút, Tiểu Hi nhi thật vô sỉ, thái tử chỉ trị giá một lượng bạc, đây chính là sỉ nhục một cách trần trụi.
Trong nháy mắt, mọi người điên cuồng, liên tục ra giá. Cũng không bao lâu, giá đã lên tới mười vạn lượng bạc. Mười vạn lượng bạc đối với nhà hơi có tiền mà nói đã là cực hạn rồi.
Có thể kiên trì kêu tới mười vạn lượng cũng chỉ có hai tỷ muội Liễu gia, hai tỷ muội Dạ gia, còn có con của phú thương kinh thành.
Dĩ nhiên hắn ta phải tham gia, vở kịch lần này do chính hắn ta bày ra, làm sao thái tử có thể bỏ qua được?
Trên yến hội, Dạ Hi lười biếng ngồi ở một bên, nhìn nàng như không hề để ý gì nhưng thật ra đang thu hết mọi thứ chung quanh vào mắt. Đại thọ bốn mươi vốn dĩ không cần làm lớn như thế, nhưng Dạ Viễn Thiên lại làm náo nhiệt tới như vậy, chắc chắn là có vấn đề.
Cũng như Dạ Hi, tuy Quân Mặc Hiên tỏ vẻ ngu ngốc, nhưng dư quang nơi khóe mắt đều lướt qua chỗ thái tử. Chỉ thấy thái tử và Dạ Viễn Thiên mắt đi mày lại, không cần đoán cũng biết hai người này đang cấu kết với nhau làm việc xấu.
Quả nhiên, chờ tới khi khách nhân đều đến đủ, là lúc Dạ Viễn Thiên đứng trên đài, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Trực giác nói cho Dạ Hi, lời nói tiếp theo của Dạ Viễn Thiên nhất định sẽ gây bất lợi với nàng. Quả nhiên, lời nói tiếp theo hoàn toàn không có gì tốt đẹp với Dạ Hi.
“Đa tạ các vị đã tới tham gia tiệc sinh thần của bản tướng quân, ngoại trừ tiệc sinh thần, bản tướng quân còn có một việc muốn tuyên bố với mọi người.” Dạ Viễn Thiên mở miệng nói.
Nghe vậy, dưới đài một mảng thổn thức, không rõ Dạ Viễn Thiên muốn tuyên bố chuyện gì.
*Màn kịch nhỏ*
Tiểu Hi nhi: Nhi tử, đi, đi đánh đuổi đám ruồi bọ kia.
Tiểu Tư Mặc nhìn về phía sơn tặc bên kia, không chắc chắn nói: “Mẫu thân, con mới bốn tuổi, người chắc chắn muốn con đi?”
Tiểu Hi nhi: Bốn tuổi thì đã sao, bốn tuổi cũng là nam nhân, nam nhân bảo vệ nữ nhân là chuyện kinh thiên địa nghĩa (sự thật hiển nhiên, chuyện hợp tình hợp lí), ít nói nhảm, mau đi đi.
Nghe vậy, Tiểu Tư Mặc quẫn bách, vui vui vẻ vẻ chạy tới làm vỉ đập ruồi thân thiết của mẫu thân.