Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 49 : Ba mươi sáu kế theo đuổi nữ nhân
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
“Nương tử, ta chỉ biết nàng luyến tiếc ta, mới tặng vật này cho ta để an ủi thân thể tịch mịch hư không của ta.” Quân Mặc Hiên vô lại nói. Nói xong còn cầm tấm vải đỏ trên đầu xuống lắc lắc.
Nhìn một màn tiên diễm kia, Dạ Hi thật sự hiểu được tà ác là thế nào rồi. Nghĩ tới mỗi đêm Quân Mặc Hiên cầm yếm hồng của nàng, bao lấy Tiểu Tiểu Mặc nhà hắn nhích tới nhích lui thì nàng lại có loại cảm giác ngổn ngang trong gió.
“Quân Mặc Hiên, ngươi vô sỉ, trả nó cho ta.” Dạ Hi tức giận hét lên, sao người này có thể vô sỉ như vậy, trước kia còn cảm thấy hắn thuần lương (thuần khiết, lương thiện) thuần lương cái cọng lông ấy, quả thật là cầm thú đội lốt thỏ mà.
“Đã ném đi thì làm sao lấy lại được? Chỉ có điều, nếu Hi nhi tha thứ cho ta thì ta có thể suy nghĩ trả lại cho nàng.” Quân Mặc Hiên nửa uy hiếp nửa dụ hoặc nói.
Nói xong còn vô cùng vô sỉ dùng cái yếm đỏ làm một động tác rất sắc – tình.
“Mẹ kiếp, Quân Mặc Hiên ngươi còn có thể ghê tởm hơn không? Muốn lão nương tha thứ cho ngươi, nằm mơ, cầm đồ của ngươi rồi nhanh chóng biến đi.” Dạ Hi tức giận nói.
Nói xong, Dạ Hi xoay người, một tay đẩy Quân Mặc Hiên ra ngoài cửa.
Thấy Dạ Hi vào phòng, bọn hạ nhân vốn dĩ đang vây xem, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe ngoài phòng phát ra tiếng cười, Dạ Hi lại tức giận hét: “Quân Mặc Hiên người đi tìm chỗ mát mẻ mà phát ngốc đi!”
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên sờ sờ cái mũi, trong lòng vô cùng bực tức: “Đây là giận chó đánh mèo mà! Nương tử, mở cửa...” Quân MẶc Hiên khẩn cầu nói.
Nhưng cho dù nói thế nào Dạ Hi vẫn không hề lên tiếng, bất đắc dĩ Quân Mặc Hiên đành phải rầu rĩ rời đi, hừ, ngủ thư phòng thì ngủ thư phòng, chẳng lẽ nửa đêm hắn không biết mò lên giường sao?
Sau khi suy xét xong, Quân Mặc Hiên vô cùng cao hứng rời đi. Ban đêm, khi Quân Mặc Hiên đi tới trước cửa phòng ngủ mới phát hiện, muốn trèo lên giường Dạ Hi là một chuyện khó khăn cỡ nào.
Chỉ thấy, vô số băng ti quấn quanh trước giường Dạ Hi, phía trên băng ti còn treo mấy cái chuông vang, hắn dám khẳng định, bản thân vừa tiếp xúc với băng ti, chuông vang này sẽ phát ra âm thanh.
“Được em gái ngươi.” Dạ Hi hừ lạnh, nàng còn chưa tha thứ cho Quân Mặc Hiên dĩ nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt rồi.
“Đến lúc đó nàng sẽ cần.” Quân Mặc Hiên làm một vẻ mặt bí hiểm, 100 kế trên giường, Hi nhi không muốn cũng phải muốn, dù sao về sau hắn cũng sẽ thử toàn bộ các kiểu một lần.
Dạ Hi không nói gì, không muốn tiếp tục đề tài này, hôm nay nàng tới đây là muốn ngược người.
Vừa vặn, đã tới giờ ăn trưa, lúc này, trên bàn cơm, vẻ mặt Dạ Hi lạnh lùng nhìn Quân Mặc Hiên, nhìn tới nỗi da đầu Quân Mặc Hiên cũng muôn run lên. Ngay cả Phấn Điệp đứng bên cạnh cũng phải sợ hãi.
“Tiểu Mặc Mặc, có phải ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi không?” Dạ Hi cười vô cùng dịu dàng, chỉ là ý cười này không đạt đến đáy mắt thôi.
Cho dù như thế, Quân Mặc Hiên vẫn liên tục gật đầu, hai mắt tràn đầy chờ mong nhìn Dạ Hi.
“Xế chiều hôm nay bồi nương tử đi dạo phố đi.” Dạ Hi ôn nhu nói, trong lòng thì đang tính toán, làm sao để đùa giỡn Quân Mặc Hiên.
Lúc này Quân Mặc Hiên đang đắm chìm trong hưng phấn, làm sao quản tới việc Dạ Hi chỉnh hắn thế nào, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho hắn, cho dù ngược hắn chỉ còn lại một lớp da, hắn cũng bằng lòng.
“Mặc, thái tử đang chiêu binh mãi mã, vào lúc này huynh lại còn đi dạo phố?” Vân Thanh Phong lên tiếng. Hiện tại thái tử hận chết Quân Mặc Hiên đi, không chừng Quân Mặc Hiên vừa ra khỏi cửa đã bị người ám sát.
Lúc này Tiểu Hi nhi lại mang Quân Mặc Hiên ra ngoài, không phải rõ ràng là đang trả thù sao?
Tuy biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng để lấy được sự tha thứ của Dạ Hi, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Thấy Quân Mặc Hiên và Dạ Hi rời đi, Vân Thanh Phong cũng đi theo, kịch hay như thế, làm sao có thể thiếu hắn ta?