Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 51 :

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Đáy vực vô cùng yên tĩnh, chung quanh đều là đá vụn hỗn độn, gió lạnh thổi qua, mang theo tà khí, làm cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.



“Mặc, đây là nơi nào?” Dạ Hi nghi ngờ hỏi, dựa theo khí hậu nơi này, vách núi này phải là rừng rậm mới đúng, làm sao có thể là một mảng hoang vắng.



Quân Mặc Hiên trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng nhìn bốn phía một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Đây là tuyệt sát trận.”



Nghe vậy, sắc mặt Dạ Hi kinh hãi, tuyệt sát trận nàng đã từng thấy ở trong cổ thư, lúc đó sau khi bị Quân Mặc Dực vây khốn trong trận pháp, nàng đã đi nghiên cứu qua.



Sở dĩ tuyệt sát trận được tán dương là thần chết, vì mỗi một người tiến vào tuyệt sát trận chỉ có thể không ngừng chém giết, cho đến khi kiệt sức mà chết mới thôi. Mà tuyệt sát trận có năm vây trận là trụ cột, xung quanh vây trận lại bố trí vô số huyễn trận và sát trận, vì vậy muốn phá trận trừ phi phá giải được toàn bộ trận pháp lớn lớn nhỏ nhỏ ở đây.



Nhưng trận pháp đầu tiên có chín chín tám mươi mốt loại biến hóa, mà trận pháp như vậy trong tuyệt sát trận có trên trăm cái, muốn dựa vào thực lực cá nhân để phá trận, quả thật là nói nhảm giữa ban ngày.



“Có phương pháp phá trận không?” Dạ Hi lên tiếng hỏi, hiểu biết của nàng với trận pháp không nhiều lắm, cho nên ngoài phương pháp phá tuyệt sát trận vừa rồi, nàng thật sự không biết phá giải thế nào.



Song, lúc Quân Mặc Hiên đang chuẩn bị nói chuyện thì tuyệt sát trận lại bắt đầu phát sinh biến hóa. Độ nóng nơi này đột ngột tăng cao, những tảng đá ngổn ngang chung quanh như bị lửa nướng, trở nên đỏ bừng.



Mà lúc này Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đều đã ướt đẫm mồ hôi. Dạ Hi đoán chừng, nếu cứ tiếp tục tăng cao như vậy, có phải nàng và Quân Mặc Hiên sẽ trở thành heo sữa quay hay không.



Lúc này, cách đó không xa, một viên đá vụn cháy, ngay sau đó một phần đá vụn chung quanh đều bốc lửa, có một số còn từ từ hòa tan.



Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Dạ Hi nhanh chóng rút băng ti ra ôm lấy gò núi nhỏ cách đó không xa, rồi kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi mặt đất.



Khi Quân Mặc Hiên và Dạ Hi vừa ra khỏi, mặt đất đột nhiên phát sinh biến hóa, nhiệt độ gia tăng mãnh liệt, tảng đá xung quanh đều bị hòa tan, mặt đất cứng rắn biến thành dòng nham thạch nóng chảy. Điên cuồng lan tràn về phía bốn phương tám hướng.



Nhìn một màn này, Quân Mặc Hiên cũng chấn kinh, trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi lên tiếng: “Tìm mắt trận, chỉ khi tìm được mắt trận chúng ta mới có thể phá trận.”



“Mắt trận ở đâu?” Trong mắt Dạ Hi lóe qua tia hưng phấn, đã có biện pháp thì không cần sợ. Nàng tin tưởng chỉ cần nàng và Quân Mặc Hiên cùng cố gắng thì nhất định sẽ tìm được mắt trận. Nhưng, lời nói kế tiếp của Quân Mặc Hiên, lại làm hi vọng của Dạ Hi tan biến.



“Mắt trận nằm ở trong năm cái vây trận trụ cột, mỗi khi qua một khắc vị trí sẽ biến ảo một lần. Hơn nữa, theo tốc độ thăng cấp của tuyệt sát trận, vị trí của mắt trận cũng sẽ phát sinh biến hóa. Cho nên, muốn tìm được mắt trận, trừ khi vận khí tốt.” Quân Mặc Hiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn toàn bộ sự việc trước mắt.



Nghe vậy, Dạ Hi chau mày, nhưng mà, khi thấy càng ngày càng nhiều nham thạch phun ra, Dạ Hi cũng không bình tĩnh được nữa, lên tiếng mắng: “Đáng chết, tuyệt sát trận này đúng là danh bất hư truyền, ngay cả dòng nham thạch nóng chảy cũng có thể làm ra.”



Nhìn phạm vi của dòng nham thạch nóng chảy càng lúc càng rộng, nhiệt độ chỗ bọn họ đứng cũng từ từ nóng lên. Vì thế, Quân Mặc Hiên túm lấy băng ti trong tay Dạ Hi, dùng sức móc tới gò núi nhỏ khá cao phía xa. Vận khinh công, Quân Mặc Hiên mang Dạ Hi tới gò núi nhỏ đó.



Mà khi bọn họ tới gò núi nhỏ, lại phát hiện nhiệt độ ở gò núi này thấp hơn nhiệt độ bình thường. Hai người nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: Không phải mắt trận ở chỗ này chứ.



Trong mắt hai người lóe lên kích động, phân chia nhau cẩn thận tìm kiếm chỗ khả nghi. Đột nhiên, Dạ Hi phát hiện, ở đỉnh gò núi nhỏ có một vết lõm xuống có kích cỡ giống như khối cầu.



Mang theo thái độ thử một lần, Dạ Hi đào bùn đất ở chỗ lõm xuống lên. Quả nhiên, một tiểu cầu màu xám trắng bắn ra phía trước, trong vài cái nháy mắt, liền biến mất trước mắt hai người.



Sau khi tiểu cầu được phóng thích, dòng nham thạch nóng chảy đang điên cuồng gào thét liền ngừng lại, độ nóng bốn phía cũng từ từ hạ xuống. Nhưng, làm cho hai người nghi hoặc là, nhiệt độ đã hạ xuống dưới không độ rồi, mà vẫn còn đang tiếp tục hạ.



Đột nhiên, từng trận quỷ kêu vang lên, làm cho người ta sợ hãi.
Nói xong, Dạ Hi còn phối hợp làm một vẻ mặt ghét bỏ.



Mà Vân Thanh Phong đang bị vậy trong trạng thái căng thẳng nghe thấy tiếng nói, vẻ mặt không tin sờ sờ Quân Mặc Hiên, có độ ấm! Vậy thì không phải là quỷ rồi. Lúc này, trái tim thấp thỏm của Vân Thanh Phong mới được hạ xuống.



Nhìn bộ dáng này của Vân Thanh Phong, tất cả đều biết Quân Mặc Hiên và Dạ Hi chưa chết, nháy mắt, cảm xúc nghẹt thở tan biến, thay vào đó là sự hưng phấn mừng rỡ.



Song khi cơ thể thả lỏng, Hoa Hồ Điệp mới chú ý tới Vân Thanh Phong còn đang bám trên người hắn, hơn nữa còn dùng tư thế ái muội như vậy, Hoa Hồ Điệp lập tức phát hỏa. Chỉ thấy, biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, hai mắt ghét bỏ nhìn Vân Thanh Phong, tức giận quát: “Vân Thanh Phong, lão tử không thích nam nhân, ngươi lăn xa ra cho lão tử.”



Nói xong, Hoa Hồ Điệp chán ghét đẩy Vân Thanh Phong ra, giống như trốn ôn dịch, nhanh chóng nhảy ra.



Thấy vậy, sắc mặt Vân Thanh Phong quẫn bách, chết không biết xấu hổ giải thích: “Ta đây không phải vì tình huống đặc biệt sao, lại nói, ngươi cho là lão tử thích nam nhân hả? Còn là một tên Hoa Hồ Điệp nơi nơi bay loạn.”



“Nơi nơi bay loạn thì sao, lão tử đây là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ngươi hâm mộ cũng vô ích.” Hoa Hồ Điệp không khách khí cãi lại, từ khi biết mình là lão bản Yên Vũ các, Vân Thanh Phong liền đối phó hắn khắp nơi.



“Dựa vào, thực mẹ nó không biết xấu hổ...” Vân Thanh Phong còn đang muốn nói gì, lại bị Quân Mặc Hiên ngăn cản.



“Được rồi, đừng ầm ĩ, mau nói tình hình của Thiên Thần.” Quân Mặc Hiên lên tiếng hỏi, bọn họ mất tích đã ba ngày, không biết hiện tại Thiên Thần thế nào rồi.



Quân Mặc Hiên lên tiếng, hai người cũng khogn6 tiếp tục tranh cãi nữa. Lúc này bọn họ mới cẩn thận đánh giá Dạ Hi, nhưng, khi bọn họ phát hiện dấu hôn trên cổ Dạ Hi thì thật sự xúc động chửi mẹ kiếp.



“Dựa vào, có phải muốn chơi ta hay không, lão tử ở đây lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, hai người các người lại trốn đi phong hoa tuyết nguyệt...” Vân Thanh Phong nhịn không được khẽ chửi, nếu có thể, hắn nghĩ muốn kéo Quân Mặc Hiên ra ngoài đánh một trận.



Cho dù có đói khát, cũng nên phái người báo cho bọn họ một tiếng, làm bọn họ lo lắng suông lâu như vậy, hai người này không thấy xấu hổ sao?



Nghe vậy, trên mặt Dạ Hi nổi lên tia ửng hồng, mà Quân Mặc Hiên cũng là vẻ mặt xấu hổ. Chỉ có điều hắn là ai? Da mặt dày, vô sỉ đã quen, đối với oán giận của đám người Vân Thanh Phong chỉ mắt điếc tai ngơ.



Lạnh nhạt như cũ nói: “Bổn vương có nói cho người là ta chết sao? Bản thân ngu dốt không phát hiện được, còn đổ trên đầu người khác.”



Lời này vừa nói ra, khóe miệng Vân Thanh Phong hung hăng co giật, Quân Mặc Hiên sao lại vô sỉ đến vậy, lời này mà hắn cũng nói ra được, sao hắn lại không biết xấu hổ đến vậy chứ?



Bên cạnh, Dạ Hi vẻ mặt xấu hổ, da mặt Quân Mặc Hiên cũng không phải dày bình thường. Thôi, nàng da mặt mỏng, cũng không muốn tiếp tục xấu hổ với đề tại này.



Lập tức, lên tiếng nói: “Tình hình hiện tại như thế nào?”



Biết Dạ Hi không muốn tiếp tục đề tài này, Quỷ Diện tốt bụng mở miệng giảng giải thế cục thiên Thần một lần.



Nghe Quỷ Diện nói xong, không thể không thừa nhận Quân Mặc Hiên tức giạn, hoàn toàn tức giận. Trong lòng thầm mắng: Quân Mặc Lâm này quả thật mất trí, ngay cả cha mình cũng không buông tha.



Tuy phẫn nộ, Quân Mặc Hiên cũng biết Quân Thiên Dịch không rõ tung tích, hiện tại hắn không thể xúc động. Lập tức phân phó đám người Vân Thanh Phong điều tra tung tích của Quân Thiên Dịch. Đồng thời phong tỏa tin tức bọn họ chưa chết, hắn muốn đánh bọn họ không kịp trở tay.



Sau khi phân phó mọi chuyện, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi thư thư phục phục tắm rửa một cái, sau đó đi ăn uống no nê, rồi về phòng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức để làm một trận lớn.