Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 51 :
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Cứ như vậy, xuân đi thu đến, trong nháy mắt, thời gian năm năm đã trôi qua.
Bên trong một nơi hoang gia dã ngoại nào đó ở lãnh thổ Tuyết quốc, Dạ Hi chậm rãi đi dạo, mà sát người một đầu Bạch Hổ, nói nó là Bạch Hổ kỳ thực lại có chút không giống, toàn thân nó là bộ lông trắng như tuyết mà lại dài, thoại nhìn càng giống một con bạch miêu to lớn gấp bội. Nếu không phải trên đầu nó có một kí hiệu chữ vương, Dạ Hi thực sự nghĩ rằng nó là một con mèo.
Mà trên lưng bạch hổ, một tiểu nam hài nằm sấp, chỉ thấy hai mắt cậu bé nhắm nghiền, vẻ mặt thơm ngọt đang ngủ, thỉnh thoảng hai bong bóng nhỏ theo lỗ mũi cậu thoát ra, bộ dáng này vô cùng đáng yêu.
Mỗi lần thấy một màn như vậy, trong mắt Dạ Hi đều tràn đầy ôn nhu. Lúc trước sau khi tới Điệp cốc không lâu, Dạ Hi phát hiện bản thân đã mang thai. Mới đầu nàng thấy thời gian năm năm rất khó trôi qua, nhưng sau khi có tiểu bất điểm này, cuộc sống mỗi ngày của Dạ Hi đều xoay xung quanh cậu.
Cơ hồ là mỗi ngày đều bị vây trong cơn giận, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tiểu tử Quân Tư Mặc này nghịch ngợm gây sự tới vô pháp vô thiên. Nhớ thời điểm hắn một tuổi, mang cuốn sách y học mà Thương Diên đã dày công nghiên cứu nhiều năm ra xé bỏ.
Khi hai tuổi, một lần Thương Diên ngủ, hắn thả một con chuột ghê tởm lên giường Thương Diên.
Khi ba tuổi, bản thân vụng trộm chuồn đi chơi, lúc trở về, liền dẫn theo một con Bạch Hổ còn to hơn hắn chục lần về. Thiếu chút nữa hù chết Dạ Hi.
Khi ba tuổi rưỡi, không biết vì sao Thương Diên đắc tội Quân Tư Mặc, tiểu tử thế mà lại để Bạch Hổ đuổi theo Thương Diên ba ngày ba đêm.
Nhưng mà, mỗi một lần Thương Diên nổi giận, Quân Tư Mặc luôn giả bộ một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, hơn nữa ngay cả bản thân hắn cũng đã đáng yêu. Kết quả, Thương Diên bình ổn lửa giận, ôm Quân Tư Mặc an ủi một trận. Hình ảnh như vậy đã diễn ra suốt bốn năm.
Thẳng đến khi bốn tuổi, một trận lửa của Quân Tư Mặc thiêu rụi phòng thí nghiệm y dược của Thương Diên. Đến lúc này, Thương Diên hoàn toàn tức giận, nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi hai mẫu tử Dạ Hi và Quân Tư Mặc khỏi Điệp cốc.
Có thể sớm rời đi, tất nhiên Dạ Hi nguyện ý. Vì thế không nói hai lời, mang theo Quân Tư Mặc rời đi.
Trên đường nhỏ, hai mẫu tử tiêu sái nhàn nhã. Đột nhiên, phía trước truyền tới từng trận tiếng đánh nhau.
Quân Tư Mặc không kiên nhẫn mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ nhìn một đám người phát ra âm thanh ở phía trước.
“Mẫu thân, bôn họ quấy rấy Tiểu Tư Mặc ngủ, người nhanh đi đuổi bọn họ đi.” Quân Tư Mặc phẫn nộ nói. Nói xong, khẽ tựa đầu vào trên lưng Bạch Hổ ngủ tiếp.
Thấy vậy, khóe miệng ạ Hi hung hăng rung rẩy, tiểu tử này xem nàng là cái gì, vợt đuổi ruồi sao? Lập tức, Dạ Hi nhấc Quân Tư Mặc lên, lớn tiếng nói: “Đi dọn sạch chướng ngại cho lão nương.”
Bị nhấc lên như vậy. Quân Tư Mặc hoàn toàn tỉnh táo lại, vẻ mặt ùy khuất nhìn mẫu thân nhà mình, trong lòng kêu rên: Hắn mới bốn tuổi được không, bốn tuổi nha, sao lại bị mẫu thân áp bức như thế.
Dưới lực uy hiếp của Dạ Hi, Quân Tư Mặc chỉ có thể ngoan ngoãn đi đuổi ruồi, làm vợt đuổi ruồi thân thiết của mẫu thân.
Mà xa xa, mọi người đang đánh nhau thấy một đứa trẻ đang cưỡi sủng vật chậm rãi tiêu sái qua, nhất thời trước mắt sáng ngời, bộ dáng đứa trẻ này xinh đẹp như vậy, khẳng định có thể bán với giá tốt.
“Này, ruồi bọ, các người quấy rầy ta ngủ, thức thời nhanh chóng rời đi, bằng không ta sẽ thả Tiểu Bạch cắn chết các người.” Quân Tư Mặc vẻ mặt vênh váo hò hét nói.
Ruồi bọ, nói bọn họ? Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn người, vẻ mặt không hiểu rõ.
“Chính là nói các ngươi ấy. Còn không mau chóng chạy đi, muốn chờ ăn cơm trưa sao?” Quân Tư Mặc không kiên nhẫn nói. Đồng thời, xa xa hai tên hộ vệ mặc y phục màu vàng thấy đám người này đặt lực chú ý lên trên người đứa trẻ, bọn họ liền lặng lẽ lui về xe ngựa.
Lời này vừa nói ra, mọi người nổi giận, bọn họ là Ngưu Đầu Sơn một vùng, lại bị một tên nhóc chửi là ruồi bọ, làm sao bọn họ không giận được. Lập tức, một đám người công kích về phía Quân Tư Mặc.
Thấy thế, nam tử bên trong xe ngựa phân phó hộ vệ đi bảo hộ đứa trẻ. Tới khi hai gã hộ vệ đuổi tới nơi thì lại thấy một đứa con nít cưỡi sủng vật lớn màu trắng, trong tay cầm băng ti, vẻ mặt vui đùa lượn qua đám người đó.
Mà mỗi nơi băng ti đi qua, là có một vết máu lưu lại Không bao lâu sau., trên người chúng đều mang đầy bảy bảy tám tám vết máu.
Một đám đại lão gia bị một tên nhóc bắt nạt thành như vậy, làm sao nuốt được cơn tức. Nhất là tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ còn đang xem trận chiến, cũng không an ổn không ngừng tấn công Quân Tư Mặc.
Thấy vậy, trong mắt Quân Tư Mặc nổi lên ý tà ác, cưỡi Bạch Hổ tiến lên, điều khiển băng ti đánh về phía tên thủ lĩnh thổ phỉ làm một trận loạn vũ. Không tới một khắc sau, quần áo trên người tên thủ lĩnh thổ phỉ đã biến thành từng mảnh vải vụn. Mà trên cơ thể to mập này còn có vô số vết máu lộn xộn.
Mạc danh kì diệu, Dạ Hi vừa rời khỏi Điệp cốc lại vì mình mà mang một quả bom hẹn giờ, nàng thật sự vô tội.
Ra khỏi khách điếm, sắc mặt Dạ hi vẫn khó coi như trước.
Mà Quân Tư Mặc đi bên cạnh cũng không quan tâm, thấy Dạ Hi tức giận,hắn còn bỏ đá xuống giếng: “Cũng không biết là ai, trước kia luôn khoe khoang bản thân anh dũng như thế nào, tài giỏi như thế nào. Suy nghĩ cả nửa ngày, người khác cũng không biết mẫu thân! Xem tình hình, nói không chừng phụ thân đã sớm quên mẫu thân rồi. Ai, con thật đáng thương, còn chưa được gặp cha? Đã phải làm đứa nhỏ không cha rồi.”
“Quân Tư Mặc, con không nói chuyện không ai bảo con câm điếc đâu.” Dạ Hi tức giận nói, nàng đang cố kiềm nén cơn giận, tiểu tử này còn dám khiêu khích nàng như vậy.
“Ai nha, mẫu thân con chỉ đang trần thuật sự thật thôi mà? Con thấy chúng ta không nên trở về Thiên Thần nữa, Cái người thúc thúc đầu óc có bệnh kia làm phụ thân cũng rất tốt, hắn dễ bị lừa như vậy, nhất định có thể cho Tiểu Tư Mặc thật nhiều bạc.” Quân Tư Mặc đắc ý nói. Mà cậu không biết, hai chữ phụ thân này sẽ mang đến tai họa cho Dạ Hi.
Bởi vì khi cậu nói hai chữ phụ thân, đúng lúc nam tử tàn phế ngồi xe lăn lần trước đi qua bên người Dạ Hi. Đồng dạng, nam tử kia vẫn như cũ hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Hi.
Nếu Dạ Hi thông mình hoặc nhìn vào hai mắt nam tử này, nàng nhất định có thể nhìn ra hắn là ai? Đáng tiếc, sự tình lại khéo như vậy, khi na tử tàn phế trừng mắt nhìn Dạ Hi lại đùng lúc Dạ Hi cúi đầu nhìn nhi tử của mình.
Bởi vậy Dạ Hi đã bỏ qua cơ hội quan sát na tử tàn phế. Cũng định trước, vận mệnh tương lại của Dạ Hi thê thảm vô cùng. Cùng với đó, Nam Cung Trần cũng mạc danh kỳ diệu trở thành tình địch số một của người nào đó.
“Xú tiểu tử, ta muốn đem lời này nói cho phụ thân con, để hắn đánh mông con.” Dạ Hi uy hiếp nói. Tay cầm nắm đấm làm bộ muốn đánh đầu Quân Tư Mặc.
Thấy thế, trong mắt quân Tư Mặc hiện lên sợ hãi, cậu nghe nói phụ thân chính là Chiến thần, nếu mà đánh người nhất định sẽ rất đau. Hoàn hảo, cậu có thể để Tiểu Bạch bị đánh, Tiểu Bạch da dày thịt béo, năng lực chụ đựng cường đại, chỉ là không biết phụ thân có đồng ý hay không.
Giống như nge được tiếng lòng của Quân Tư Mặc, từ xa tiểu Bạch theo sau nước mắt ròng ròng nhìn tiểu chủ nhân của mình. Trong lòng cảm thán: Hu hu... Tiểu chủ nhân rốt cuộc cũng đã chú ý tới nó, tuy là bị đánh thay tiểu chủ nhân, nhưng mà nó nguyện ý.
Mọi người không nói gì, trong lòng hô to: Nhị lão hổ giỏi.
Hai mẫu tử định đi tham gia đại hội võ lâm, vì vậy, tùy ý tìm khách điếm ở lại.
Ngày kế, Dạ Hi mặc một thân nam trang tới đại hội võ lâm, y phục màu trắng như phụ trợ khí chất lạnh như băng của nàng. Phía sau là một cậu bé và một con sủng vật màu trắng đi theo, phong cách cứng rắn lạnh lẽo này làm tặng thêm một phần ấm áp.
Hai người một sủng xuất hiện, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người. Từ xa, Quân Tư Mặc đã nhìn thấy Nam Cung trần, vì thế hấp ta hấp tấp chạy tới.
“Thúc thúc đầu óc có bệnh, chúng ta không có chỗ ngồi, có thể ngồi cùng thúc không?” Quân Tư Mặc đáng yêu nói, tuyệt không cảm thấy cách xưng hô này của cậu có chỗ nào không ổn.
Cách đó không xa, Dạ Hi cũng mang vẻ mặt xin lỗi kéo Quân Tư Mặc lại, xấu hổ nói: “Công tử, ngại quá, tiểu hài tử đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, huynh đừng để ý.”
Khóe miệng Nam Cung Trần gợi lên nụ cười ấm áp, nói khẽ: “Ta tên Nam Cung Trần, Tiểu Tư Mặc có thể gọi ta là Trần thúc thúc.”
“Dạ Hi.” Khi Dạ Hi thấy Nam Cung Trần tự giới thiệu, Dạ Hi cũng thản nhiên nói ra tên của bản thân.
Nghe tới hai chữ Dạ Hi, Nam Cung Trần vô cùng sửng sốt, vốn cho là một đôi cô nhi quả mẫu, ai ngờ lại là thê nhi của Quân Mặc Hiên.
Nhưng rất nhanh, Nam Cung Trần đã khôi phục vẻ mặt ôn hòa, lên tiếng nói: “Hiên vương phi không ghét bỏ, vậy ngồi ở đây đi.”
“Nam Cung, hiện tại ta cũng không phải là Hiên vương phi gì cả, ta tên Dạ Hồn, là một thiết huyết nam nhi.” Dạ Hi lên tiếng nhắc nhở. Sở dĩ nói ra tên thật là vì không muốn nhìn thấy ánh mắt đắm đuối đưa tình của Nam Cung Trần, tuy hắn đã cực lực che giấu, nhưng làm có thể thoát khỏi hai mắt của Dạ Hi.
Cho nên Dạ Hi mới nói ra danh tính thật của bản thân, nếu đổi lại là người khác đại khái nàng có thể nói thẳng ra cái tên Dạ Hồn. Có vài thứ vẫn là bóp chết từ trong nôi thì tốt hơn.
“Là tại hạ đường đột, Dạ thiếu hiệp, mời qua bên này.” Nam Cung Trần vẫn khiêm tốn nói.
Nhưng, lúc Dạ Hi ngồi vào chỗ của mình thì trong đám người truyền tới từng trận tao – động, giống như có một đại nhân vật nào xuất hiện. Mà sự thật cũng như thế, xác thực là có đại nhân vật ra sân, hơn nữa phô trương như thế này, cũng có thể nói là trước không có ai sau này cũng chẳng thể tìm thấy.