Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 7 : Tiến cung diện thánh

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Lời này vừa nói ra, bọn hạ nhân liền tự tát vào mặt như điên, lúc này, trong sảnh vang lên tiếng tát tay kịch liệt.



Dạ Hi hài lòng, Quân Mặc Hiên cũng cười. Nàng chỉ cần kết quả, không trừng trị một chút thì những người này sẽ không nghe lời.



Nghe tiếng tát tay trong sảnh, nhìn một đám người mặt sưng như hóa trang, quản gia thật sự sợ hãi, vì thế đổi ý, khẩn trương nói: “Vương phi, lão nô biết Lý ma ma ở đâu, lão nô đi gọi bà ta tới.”



Nói xong, quản gia nhanh chóng bước đi gọi Lý ma ma. Chỉ một lát sau, một bóng dáng mập mạp đã xuất hiện trước mặt Dạ Hi.



“Ôi, các người đang làm cái gì vậy, đây là, nhanh chóng dừng tay, dừng tay lại!” Lý ma ma bước vào thấy tình hình này, già mồm cãi láo nói.



Thế nhưng không ai nghe lời của bà ta, vẫn như cũ dùng sức tát qua tát lại hai bên.



“Bà là Lý ma ma? Quả thật rất bạo gan?” Dạ Hi hừ lạnh, nàng đã biết rõ, ngày hôm qua, chính Lý ma ma này ra lệnh đánh Quân Mặc Hiên.



“Hiên vương phi, lão nô chính là người của hoàng hậu, nói chuyện hành động nên cân nhắc suy nghĩ!” Lý ma ma hảo tâm nhắc nhở.



“Người của hoàng hậu? Vậy thì càng phải đánh, người tới đánh chết cho ta, đánh tốt bổn vương phi có thưởng!” Dạ Hi thản nhiên nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười hung hãn.



“Các ngươi ai dám?” Lý ma ma vừa nói, một bên dùng tay ra hiệu, như đang ám chỉ cái gì.



Mà một bên, Quân Mặc Hiên đang hoa si nhìn Dạ Hi thấy được động tác của Lý ma ma, lập tức nhanh chóng chạy tới đóng cửa, khi đang đóng cửa, một đôi mắt hồn nhiên đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, liếc mắt ra hiệu với người đang núp trong tối.




Trong mắt hoàng thượng mang theo yêu thương rất rõ không khó nhìn ra là ông thật sự rất yêu thương Quân Mặc Hiên, nhưng mà oàng thượng yêu thương Quân Mặc Hiên như vậy tại sao lại thay hắn tuyển chọn một hoa si phế vật làm vương phi?



“Phụ hoàng, người xem, đây là tức phụ của nhi thần, thế nào xinh đẹp chứ!” Quân Mặc Hiên kéo Dạ Hi tới trước mặt hoàng thượng, dường như đang khoe bản thân cưới được một tức phụ nhi tốt thế nào.



Kỳ thật, dung mạo của Dạ Hi chỉ thường thường, cũng không xinh đẹp lắm, có lẽ ở trong mắt Quân Mặc Hiên, Dạ Hi là đẹp nhất, không phải bên ngoài mà là tâm hồn.



“Nhi tức (con dâu) tham kiến phụ hoàng.” Dạ Hi lần đầu quỳ xuống trước mặt người khác, hành đại lễ như vậy, ngay cả cha mẹ của nàng cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy, đơn giản vì nàng không muốn làm mất mặt Quân Mặc Hiên.



“Hừ, ngươi chính là hoa si nhà tướng quân.” Nói tới Dạ Hi, ông lại một bụng hỏa, lúc trước tại sao ông lại nghe lời hoàng hậu, gả Dạ Hi cho Hiên nhi cơ chứ.



Dạ Hi này có chỗ nào xứng đôi với bốn chữ đoan trang dịu dàng, bộ dáng xấu không nói, chủ yếu là háo sắc, háo sắc còn chưa tính, lại còn gây chuyện khắp nơi.



Trước kia chưa gả vào hoàng thất, chạy theo thái tử khắp nơi, tên tuổi phế vật hoa si lại vang vọng khắp Thiên Thần, mà sau khi tiến vào hoàng thất, không tới thời gian một ngày, đánh cháu gái thừa tướng, uy hiếp trưởng tôn nhà thừa tướng, nàng ta còn có thể làm ra cái chuyện thiêu thân gì nữa không.



“Hoàng thượng, lời đồn dừng ở trí giả, nhi tức tin tưởng hoàng thượng anh minh như vậy, há lại tin vào lời gièm pha của tiểu nhân?” Dạ Hi thành khẩn nói. Nàng là Dạ Hi cuồng vọng, nhưng cũng không phải không coi ai ra gì, dù sao đang ở Thiên Thần, này mặt mũi nhất quốc chi quân, nàng vẫn phải cấp cho đúng chứ.



“Hòang thượng dượng, người đừng tin tưởng lời nói của Dạ Hi, hành động việc làm của nàng toàn bộ Thiên Thần đều biết, người như vậy căn bản không xứng làm con dâu của người, người nhìn xem, thần nữ bị nàng ta đánh thành cái dạng gì rồi.” Liễu Diệu Linh ngoan độc nói.



Nàng là cháu gái của Liễu thừa tướng lại là cháu gái ruột của Đức phi nương nương, thân phận như vậy tự nhiên có thể ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện.