Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 56 : Long Vương cốc (3)

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Editor: Tiêu Tương



Đều nói nữ nhân bị coi thường, còn Lăng Vi Vi, đụng vào nam nhân hèn hạ, vẻ mặt nàng thật sự là không muốn đến cực điểm.



Vân Thanh Phong uất ức, Lăng Vi Vi có thể đối xử tốt với hắn một chút được không, đã ròng rã ba năm, thế nhưng nữ nhân chết bầm này vẫn không để ý đến hắn, cho dù là tảng băng, cũng đã sớm tan ra rồi.



Ở nơi này bị Lăng Vi Vi từ chối, Vân Thanh Phong ảo não rời đi.



Mà đám người Dạ Hi không quen với hai huynh muội Lăng Vân Tiêu, cho nên cũng không tiến lên chào hỏi. Dù sao cũng không phải người một nước, cho dù yêu thích, cũng không thể trở thành huynh đệ.



"Mặc, chàng nói hai huynh muội Lăng gia đến Dung Thành làm gì?" Trở lại trong phòng, Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng hỏi Quân Mặc Hiên.



"Ngoài Long huyết còn có thể là cái gì? Không riêng gì Tuyết Nhung quốc, thái tử Tề quốc Bắc Thần Huyên, người của Lạc gia bảo cũng tới, nghe nói cũng có cả người của Thiên Linh Quốc." Quân Mặc Hiên nghiêm túc nói. d.đ_lqđ Cả đại lục Long Đằng này, Thiên Linh Quốc là quốc gia mạnh nhất, mấy trăm năm qua, vẫn hùng mạnh nhất phía tây đại lục Long Đằng.



Chỉ là, người Thiên Linh rất khiêm tốn, vô luận những quốc gia khác tranh đấu thế nào, chỉ cần không nguy hại đến lãnh thổ của bọn họ. Thiên Linh cũng sẽ không can dự vào.



Lâu ngày, Thiên Linh liền bị những quốc gia khác gạt ra bên ngoài. Đương nhiên, vua của mỗi nước cũng sẽ không quên Thiên Linh quốc này vẫn là bá chủ một phương.



"Không ngờ thật náo nhiệt, bọn họ cũng muốn có Long huyết?" Khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười. Không biết chuyến đi đến Long Vương cốc lần này, có thể gặp phải chuyện thú vị gì hay không đây.



"Nói thừa, Long huyết chính là linh dược thượng hạng, có thể trị bách bệnh không nói, người bình thường ăn vào cũng sẽ tăng thêm sáu mươi năm công lực, thứ tốt như vậy, ai không muốn!" Quân Mặc Hiên lên tiếng giải thích.



Chỉ là thứ long huyết này, đến cùng có thật hay không, thì không ai không biết được.



Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ nặng nề, xem ra muốn lấy được Long huyết, cần phải tốn một chút suy nghĩ.



Sáng sớm hôm sau, hai người Dạ Hi dậy thật sớm, vậy mà vừa xuống lầu, thì đã thấy Lý Nhược Tuyết, hai huynh muội Lạc gia đi vào khách điếm.



Khi Lý Nhược Tuyết nhìn thấy Dạ Hi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nhớ tới lần trước bị vũ nhục, Lý Nhược Tuyết liền nén giận trong lòng. Lạc Song Nhi ở bên cạnh cũng giống Lý Nhược Tuyết, vẻ mặt đang tức giận nhìn Dạ Hi.
Đây đâu phải là rừng rậm nguyên thủy, căn bản chính là Kỷ Jura có được không? Vẫn chưa đi vào bên trong, Dạ Hi đã có thể cảm giác được vô số đôi mắt ở xung quanh đang nhìn bọn họ chằm chằm.



"Mặc, chàng chắc chắn đây là Long Vương cốc, mà không phải là Kỷ Jura?" Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng hỏi. Rừng rậm nguyên thủy đã quá kinh khủng rồi, Long Đằng này vẫn còn có nơi giống như thời đại Kỷ Jura. Chẳng lẽ bọn họ nói Thần Long, thật ra là khủng long?



"Kỷ Jura là nơi nào? Rất khinh khủng sao?" Vân Thanh Phong nghi ngờ lên tiếng. Hắn không cảm thấy chỗ này có gì kinh khủng, d.đ_lqđ không phải là rừng rậm thông thường, nhiều động vật hơn một chút thôi sao. Hơn nữa, bọn họ đều là người có võ công, lão hổ gì gì đó, bọn họ mới sẽ không sợ đâu.



"Không phải rất kinh khủng, bình thường mà thôi. Ở một nơi rất xa có một thời đại gọi là Kỷ Jura, nơi đó không có loài người, chỉ có khủng long. Ừm, ngươi biết khủng long không? Chính là lớn gấp mấy lần so với lão hổ, là động vật ăn thịt khổng lồ có tốc độ nhanh gấp mấy lần so với báo săn." Dạ Hi nhẹ nhàng nói. Mà dáng vẻ bình tĩnh này, đích thực là dáng vẻ đang nói giỡn.



Nhưng mà, Vân Thanh Phong biết, Dạ Hi cũng không nói đùa. Ngay khi hắn đang rối rắm hình dạng động vật khổng lồ này thế nào thì tiếng bước chân rung trời ở xung quanh, đã giải thích cho hắn biết.



Mọi người thấy rất nhiều động vật khổng lồ cao hơn mình hiện ra ở trước mặt, một đám trợn mắt há mồm nhìn chúng nó. Đồng thời, Vân Thanh Phong còn bày ra vẻ mặt tình trạng hỏi: "Tiểu Hi, đây sẽ không phải động vật gọi là khủng long gì đó mà ngươi nói chứ?"



Dạ Hi liếc Vân Thanh Phong một cái, kẻ ngốc cũng biết là đúng được không? Mặc dù có chút khác biệt với khủng long, nhưng Dạ Hi dám khẳng định, cái nơi rừng rậm nguyên thủy của đại lục Long Đằng này nhất định là từ thời kỳ thượng cổ truyền lại.



Khó trách lại bị người ta gọi là Long Vương cốc, đây nào phải Long Vương cốc gì đó, khu vực này nhiều dã thú không còn sai biệt lắm.



"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hoa Hồ Điệp nhìn mấy con vật to lớn, đầu óc hắn như bị chập mạch hỏi.



"Làm thế nào? làm thế nào sao, đương nhiên là chạy rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đến dùng sức mạnh đấu với nó?" Dạ Hi rống giận lên tiếng. Đến lúc nào rồi, mấy người này còn có ý định nói giỡn vậy, chẳng lẽ vừa rồi nàng giải thích vẫn chưa rõ ràng lắm?



Dạ Hi vừa nói ra lời này, mấy người lập tức xốc lại mười hai phần tinh thần, nhanh chóng chạy về phía trước. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, mấy người Quân Mặc Hiên cũng không dám dùng khinh công, như vậy sẽ tiêu hao thể lực.



Nhưng mà, không cần khinh công, chỉ bằng vào lực chân của mấy người, làm sao có thể chạy trốn thoát khỏi những động vật khổng lồ chân dài, phản ứng nhạy bén kia.



Không tới một khắc đồng hồ, đám người Dạ Hi đã bị đám động vật khổng lồ kia vây lại lần nữa.



"Rống rống rống......." Vài tiếng rống từ trong miệng những động vật kia phát ra giống như kêu gọi đồng bạn. Nháy mắt, động vật từ bốn phương tám hướng xông ra nhiều hơn.