Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 59 : Cướp dâu (1)

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Editor: Anh Đào



"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt Quân Mặc Hiên tràn đầy giận dữ không thể tin được mở miệng, nhưng mà hốc mắt đầy nước mắt lại bán đứng tâm tư của hắn.



Một mình Hi Nhi lại phải chiến đấu với mười tuyệt đại cao thủ như vậy, đấy chính là Cửu Tử Nhất Sinh. Mà giờ đây trên đất còn lưu lại một ít máu, càng chứng minh rất tốt cho điều này, Hi Nhi của hắn rất có thể......



"Hi Nhi chết rồi, bị người của Thiên Linh giết chết, ngay cả thi thể cũng bị mang đi rồi." Quân Thiên Dịch lớn tiếng nói. Cặp mắt nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, cần gì phải kích động như thế?



"A....... Ta phải giết chết ngươi......" Quân Mặc Hiên điên cuồng, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, giơ kiếm trong tay lên đâm về Quân Thiên Dịch.



Thấy thế, trong lòng Quân Thiên Dịch liền đau xót, muốn lên tiếng giải thích nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào.



Nhìn thấy lợi kiếm đang đâm về phía Quân Thiên Dịch, Hoa Hồ Điệp hồi phục lại tinh thần tay chân lanh lẹ kéo Quân Thiên Dịch ra. Mới thoát khỏi một kích trí mạng của Quân Mặc Hiên.



"Quân Mặc Hiên, ngươi điên rồi sao, hắn chính là phụ thân của ngươi!" Hoa Hồ Điệp giận dữ rống lên, lá gan của Quân Mặc Hiên thật đúng là lớn, lại dám giết cả cha mình.



"Phụ thân thì đã sao? Làm thương tổn đến Hi Nhi, thì bất kể là ai ta cũng không buông tha, Hoa Hồ Điệp, tốt nhất là ngươi tránh ra cho ta." Quân Mặc Hiên phách lối nói, quyết tâm muốn Quân Thiên Dịch phải trả giá thật lớn.



Nhưng mà, giờ phút này Quân Thiên Dịch nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn suy sụp của Quân Mặc Hiên, hắn đã hối hận đến xanh cả ruột. Chỉ là, dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho dù biết là mình phạm phải sai lầm, hắn cũng nhất quyết không thừa nhận.



Nhìn thấy như vậy, lửa giận trong lòng của Quân Mặc Hiên càng sâu hơn, nâng kiếm trong tay lên, công kích về phía Quân Thiên Dịch.



Thật là hết cách, Hoa Hồ Điệp không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy công kích của Quân Mặc Hiên. Trong lúc nhất thời, hai người đánh nhau. Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không rõ chân tướng thế nào, vì vậy dứt khoát đứng sang một bên xem cuộc chiến.



Mà bên này khi Quỷ Diện trên đường đuổi theo đám người hắc y nhân, lại để mất dấu bọn chúng, vì vậy đành nhanh chóng quay trở lại. Khi hắn trở về tới hoàng cung, thì nhìn thấy Quân Mặc Hiên và Hoa Hồ Điệp đang đánh nhau.



"Dừng tay lại, vương phi bị bắt đi rồi mà bây giờ các ngươi còn có tâm trạng ở đây đánh nhau hả?" Quỷ Diện giận đùng đùng nói, hai người này thật là xấu tính, Die nd da nl e q uu ydo nmuốn đánh nhau cũng xem đây là lúc nào chứ?
Dạ Hi thở dài, thấy đi ra không được, chỉ có thể theo đường cũ trở về. Khi nàng vất vả lắm mới có thể trở về chỗ cũ thì trời cũng đã tối.



Không ngờ rằng nàng đã đi cả ngày, trận pháp của Thiên Linh cũng thật là kỳ diệu, khó trách những người này lại lớn lối như thế, vũ khí trên người nàng cũng không thèm lấy đi.



Thật ra thì Dạ Hi không biết là, với võ công của nàng ở tại Thiên Linh Quốc này mà nói căn bản là không đủ nhìn. Võ công ở Thiên Linh Quốc nói đến tuyệt đại cao thủ thì có hơn mấy trăm vị, làm sao có thể để mắt đến một tiểu nha đầu một chút nội lực cũng không có.



Hơn nữa Dạ Hi còn bị thương, quốc chủ Thiên Linh càng không tin là nàng có thể chạy thoát.



Mấy ngày kế tiếp, thương thế của nàng cũng đã tốt hơn bảy tám phần, liền bắt đầu kế hoạch tẩu thoát một lần nữa. Nhưng mà, trải qua mấy ngày nay, trừ tỳ nữ đưa cơm ra, Dạ Hi chưa từng nhìn thấy qua những người khác. Bất quá những việc này làm cho nàng hiểu được một đạo lý, chỉ bằng một mình nàng thì không thể đi ra khỏi chỗ này được, phải dựa vào người khác, mà ở Thiên Linh này, đáng tin sợ chỉ có một mình Nam Cung Trần mà thôi.



Vì vậy, buổi trưa ngày hôm sau, d’đ/l/qdDạ Hi cố tình tức giận, ném toàn bộ thức ăn xuống đất. Quả nhiên, không tới một khắc đồng hồ, Nam Cung Trần liền chạy tới.



"Hi Nhi nàng muốn gặp ta, để cho người truyền lời là được, không cần thiết phải tuyệt thực như thế." Nam Cung Trần trêu ghẹo nói, một chút tâm tư này của Dạ Hi chẳng lẻ hắn đoán không ra.



Bị Nam Cung Trần nhìn thấu tâm tư Dạ Hi cũng không giận, ngược lại còn lên tiếng hỏi: "Nam Cung, ta đã ở đây mấy ngày rồi, các ngươi bắt ta tới đây, không phải muốn là giam giữ ta cả đời chứ?"



"Dĩ nhiên không phải, nơi này về sau sẽ là nhà của nàng, nàng đừng nóng giận, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi." Nam Cung Trần tốt bụng đề nghị, hắn làm sao không biết, Dạ Hi muốn ra ngoài chẳng qua là muốn tìm cơ hội chạy trốn.



Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên một tia vui vẻ, chỉ cần có thể rời khỏi vương phủ, nàng sẽ có biện pháp chạy trốn. Nhưng mà, suy nghĩ của Dạ Hi cũng quá là đơn giản, nếu không có chuẩn bị chu đáo, làm sao mà Nam Cung Trần có thể mang Dạ Hi đi ra ngoài đây.



Hai người đi tới chợ, Dạ Hi liền biết được lần này không thể trốn được rồi. Nàng cảm nhận được ám vệ theo sau nhiều như mây, muốn chạy trốn, căn bản là không thể.



Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Dạ Hi lập tức buông tha ý niệm chạy trốn của mình, chỉ là cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, chuẩn bị cho lần chạy trốn tiếp theo.



Nhưng mà, đang lúc Dạ Hi bước về phía trước, một đôi mắt quen thuộc đập vào mắt nàng. Mặc dù đã dịch dung cẩn thận, nhưng là Dạ Hi biết, người này chính là Quân Mặc Hiên.