Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 124 : Gãi Đúng Chỗ Ngứa (1)

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


“Khó, rất khó.” Tả dược sư thở dài: “Trừ phi dâng báu vật vừa ý Lãnh dược sư, nếu không với tính khí cao ngạo của Lãnh dược sư thì ông ta sẽ không ra tay cứu giúp.”



“Cho dù bây giờ Bệ hạ có hạ thánh chỉ cũng không được sao?” Tô Lạc nhíu chặt đôi lông mày hơn. Lẽ nào địa vị của luyện dược sư lại cao như vậy sao?



“Đúng vậy, cho dù Bệ hạ có hạ thánh chỉ cũng không thể mời được ông ấy, bởi dẫu sao thì hiện tại ông ta cũng là luyện dược sư cao cấp nhất ở Đông Lăng Quốc này.” Tả dược sư vuốt chòm râu của mình, ánh mắt tỏ rõ sự ghen tị.



Bởi luyện dược sư quả thật rất ít, cho nên hoàng thất rất coi trọng những luyện dược sư này, và gần như không chịu bất kỳ sự kiểm soát nào.



Có thể nói, nếu như luyện dược sư muốn phục vụ cho đế quốc, chỉ cần nói một tiếng, liền sẽ có quyền cao chức trọng, núi vàng núi bạc, mĩ nữ vây quanh hầu hạ. Và chỉ cần những yêu cầu đó không ảnh hưởng tơi sự an nguy của đế quốc, thì muốn thứ gì sẽ có thứ đó.



Từ đó có thể thấy, địa vị của luyện dược sư ở đại lục có vị trí cao như thế nào?



Tô Lạc vội đứng dậy, lặng lẽ nhìn Nam Cung Lưu Vân, rồi quay đầu nhìn Lăng Phong nói: “Xem ra ta phải đích thân tới Lãnh phủ một chuyến rồi, còn nhờ ngươi chăm lo cho Nam Cung.”



Lăng Phong cau mày nói: “Đến Từ quản gia còn không mời được ông ta, thì ngươi có cách gì chứ? Vẫn nên để ta đi!” Hắn nói rồi quay người ra.


Xuống xe ngựa nhìn thấy cảnh vật trước mắt, Tô Lạc bất giác khẽ nhíu mày.



Cửa phủ Lãnh là một khoảng không rộng lớn, nhưng lúc này đang có rất nhiều người quỳ phục trên mặt đất, người đông nghìn nghịt, số người ở đây lên tới cả trăm người.



Càng khiến người ta kinh ngạc hơn, đó là dù có cả trăm người quỳ phục ở đây nhưng không có ai kêu la tiếng nào, bọn họ như những pho tượng được điêu khắc trong đền thờ, không nhúc nhích, không phát ra bất cứ tiếng động nào.



Lúc này, cánh cổng màu son kia kêu lên “Kẽo kẹt!” một tiếng rồi mở ra, từ trong cổng một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào bước ra, vừa nhìn đã biết đó là người được sống trong nhung lụa, chỉ thấy ông ta chắp hai tay sau lưng, bước đi ngạo mạn, ánh mắt dò xét đám người đang quỳ phục ở đây.



Mỗi khi ông ta đi qua trước mặt một người nào đó, thì họ đều rất cun g kính hai tay nâng cao chiếc khay đựng những vật phẩm quý báu mà họ mang tới.



Nào là dược liệu hiếm, nào là bản thảo y học, nào là Tinh thạch chu ngọc, điểm chung duy nhất giữa những vật phẩm đó chính là chúng không phải là những báu vật tầm thường.



Nhưng, ánh mắt của Lãnh quản gia cũng giống như chính cái họ của ông ta, ông ta vừa ngạo mạn lại vừa thích xoi xét, cứ thế đi qua ba hàng người, vẫn không có vật phẩm nào vừa ý lọt vào mắt ông ta.



Những chỗ ông ta lướt qua, thì những người quỳ ở đó dường như không giấu nổi sự thất vọng.



Nếu Lãnh quản gia tỏ ta không hài lòng, cũng có nghĩa là bọn họ không có cơ hội nữa...



Lãnh quản gia vừa chậm chậm bước qua, vừa nhếch mép cười nhạt: “Rác rưởi, toàn là rác rưởi! Các ngươi còn dám mang những thứ rác rưởi này đến lười bịp chủ nhân nhà chúng ta sao? Ha ha, nói cho các ngươi biết, đừng có mơ! Nhanh chóng cút khỏi đây cho ta!”