Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 335 : Ăn Chơi Trác Táng (6)

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Dưới tàng cây, cánh hoa anh đào tung bay trắng xóa tựa tuyết rơi.



Nam Cung Lưu Vân mặc một bộ áo gấm màu đen, tua rua đính trên thắt lưng tùy ý đung đưa theo gió, khuôn mặt dịu dàng như trăng rằm Trung thu. Hắn cười nhạt mà nhìn nàng.



Lúc này, hắn tôn quý tà mị, sâu lắng tuyệt mĩ, khí phách mười phần, quyến rũ cao ngạo.



Trên bầu trời đầy nắng, dưới vườn hoa nở rộ, dường như khiến cả người hắn đẹp như từ trong tranh bước ra.



“Lạc nha đầu của bổn vương cuối cùng cũng ra ngoài rồi.” Nam Cung Lưu Vân nhìn ngắm Tô Lạc thật sâu, khẩu khí trêu ghẹo nói: “Nếu ngươi còn không ra, bổn vương sẽ phải phá cửa đi vào mất.”



Vừa nói, hắn nắm lấy tay Tô Lạc, không coi ai ra gì mà tra xét tu vi của nàng.



Trên mặt Nam Cung Lưu Vân tràn đầy tươi cười, đẹp đến cực điểm. Nụ cười này làm người khác cảm giác giống như giữa bầu trời đầy mây xuất hiện ánh nắng rực rỡ, chiếu rọi vạn dặm, sáng lạn vô cùng, giống như không khí đều trở nên tươi mát đến không ngờ.



Nhưng chỉ bế quan hơn một tháng, sao lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời? Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, đây là nhớ nhung hắn sao?




Tô Lạc ý thức được mình thế mà lại nhìn Nam Cung Lưu Vân đến ngơ ngác, trong lòng không khỏi âm thầm khinh bỉ chính mình.



“Ngươi vẫn luôn đợi ta xuất quan sao? Tại sao vậy?” Tô Lạc nhìn hắn, khó hiểu hỏi.



“Một, hai tháng không gặp cũng không cho bổn vương nhớ ngươi sao?” Nam Cung Lưu Vân thoải mái ôm nàng, chỉ bằng một tay có thể ôm trọn chiếc eo thon, trên môi nở nụ cười: “Nhưng mà tới sớm không bằng lựa chọn thông minh. Lạc nha đầu quả nhiên là người có phúc nhất thiên hạ, ra ngoài lúc này thật thông minh.”



Tô Lạc càng không hiểu, chẳng lẽ hôm nay lại là một ngày quan trọng nào đó sao? Nhưng nàng lại không có một chút ấn tượng nào.



“Ra ngoài lúc này thì thông minh cái gì?” Tô Lạc nhìn hắn, sắc mặt lộ vẻ mê mang.



Nam Cung Lưu Vân không đáp nàng, vẫn nắm tay nàng, trộm hôn nàng một cái.



Thấy sắc mặt Tô Lạc vẻ ảo não, khóe mắt và đuôi lông mày của Nam Cung Lưu Vân đều mang theo ý cười, giống như con nít trộm được kẹo, có vẻ tâm tình rất sung sướng: “Đi, cùng bồn vương hẹn hò nào.”




“Hẹn hò?” Nét mặt Tô Lạc hiện lên một tia mất tự nhiên, muốn rút lại bàn tay đang bị hắn nắm chặt: “Ai có quan hệ gì với ngươi, ta đã đồng ý đi sao? Nhanh buông tay ra.”



Hẹn hò giữa nam nữ có ý nghĩa ái muội cỡ nào, đây là từ ngữ khẳng định quan hệ giữa hai bên. Nhưng hiển nhiên là dù Nam Cung Lưu Vân định nghĩa quan hệ của bọn họ thế nào, thì cảm giác của nàng đối với hắn vẫn không phải mức độ như vậy.



Nam Cung Lưu Vân hơi khựng lại, con ngươilạnh lẽo đảo trên người nàng, còn chưa chờ nàng lấy lại tính thần, đôi mắt lạnh băng liền gợi lên ý cười mị hoặc, quyến rũ mọi người: “Nha đầu trong lòng thích mà còn mạnh miệng, bổn vương còn không hiểu ngươi? Đi thôi, đừng dây dưa nữa.”



“Nói hươu nói vượn!” Tô Lạc tỏ vẻ không phục.



Nam Cung Lưu Vân lại rất nghiêm túc nhìn nàng: “Có muốn tăng tu vi để đánh bại đối thủ không? Muốn thì nhanh đi theo bổn vương.”



Tô Lạc thấy hắn nhướng mày nhếch môi, bày ra bộ dáng nghiêm trang, tức khắc cảm thấy buồn cười cực kỳ, nhịn không được cười ra tiếng.



Nam Cung Lưu Vân vươn ngón trỏ thon dài, nhìn được rõ ràng khớp xương, ký một cái rõ đau vào đầu nàng: “Cười cái gì? Còn cười nữa, bổn vương sẽ đem ngươi bán kiếm tiền.”



“Ngươi sẽ không nỡ đâu!” Đại não Tô Lạc không kịp suy nghĩ, miệng đã buột thốt nên lời. Thanh âm xuất ra rồi mới phát hiện không ổn.



Xem xét quan hệ giữa nàng và Nam Cung Lưu Vân, những lời này lại có chút ái muội.