Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 482 : Sinh tử tồn vong (9)

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Thời điểm nàng đủ thực lực để tiêu diệt Lý gia, hẳn là còn rất xa xôi, nhưng ngay lúc này đây, ít nhất là nàng đã hứa hẹn với hắn.



“Cười cái gì?” Tô Lạc thấy hắn cười đến có chút ngốc, hồ nghi hỏi.



“Cười nha đầu nhà ngươi đua đòi, hiện tại có thể thoát khỏi đây được hay không còn chưa biết được.” Nam Cung Lưu Vân tâm tình vui vẻ búng nhẹ trán Tô Lạc. 



“Đau.” Tô Lạc che cái trán lại, liếc Nam Cung Lưu Vân một cái, ngay sau đó lại cười theo, lúm đồng tiền như hoa nở rộ.



Kiếp trước khi cùng Vân Khởi ở bên nhau, hắn vẫn luôn ôn hòa, chưa bao giờ trêu đùa nàng, bọn họ ở bên nhau bình đạm như nước hồ không hề dao động.



Nàng cho rằng đây vốn là phương thức ở chung của những người yêu nhau, nhưng hiện tại sự xuất hiện của Nam Cung Lưu Vân làm cho mọi suy nghĩ của nàng đảo loạn. 



Cảm giác được người khác che chở, yêu thương thì ra chính là như vầy… Dù xa lạ kỳ quái nhưng vẫn làm lòng người nở hoa.



“Suy nghĩ cái gì vậy? Bộ dáng sao lại suy tư như vậy?” Nam Cung Lưu Vân ngồi kế bên nàng, bàn tay hắn vẫn luôn đặt ở linh đài huyệt quanh thân nàng, tùy thời hộ tống cho nàng.



Tô Lạc cười cười, “Đương nhiên là đang cười ngươi.” 




Nhường cơ hội sống lại cho người khác? Tô Lạc âm thầm le lưỡi, nàng làm gì vĩ đại được như vậy? Rõ ràng đây là tốt nhất phương án rồi, bởi vì chỉ có tu vi của Nam Cung Lưu Vân khôi phục, bọn họ mới có được cơ hội thắng. 



Xem bộ dáng Nam Cung Lưu Vân dương dương tự đắc, nàng thật sự ngượng ngùng muốn cho hắn biết rõ tình hình hiện tại.



Chung quanh là ngọn lửa vàng rực, vũ điệu như rắn, sức nóng cực độ dường như muốn biến người ta thành tro tàn.



Trong hiểm cảnh như vậy, cảm tình của hai người cũng nhanh chóng có tiến triển. 



Tô Lạc cảm giác được có chút khó chịu, liền đẩy Nam Cung Lưu Vân: “Ta không động đậy nổi, ngươi đi chung quanh tìm xem có lối ra khác hay không.”



Nam Cung Lưu Vân cực kỳ không yên tâm về Tô Lạc, hắn lắc đầu: “Không, Bổn vương cõng ngươi, chúng ta cùng đi.”



Trước đó không lâu, hắn đã khắc sâu cảm giác thống khổ suýt chút nữa là mất đi nàng mãi mãi, hiện tại sao có thể để nàng lại một mình trong biển lửa này? 



Tô Lạc còn chưa tới kịp phản ứng, Nam Cung Lưu Vân đã cõng nàng lên vai hắn.



Dựa vào tấm lưng mạnh mẽ của hắn, cảm nhận độ ấm từ lưng hắn truyền đến, Tô Lạc bất giác cảm thấy an toàn vô cùng mà không rõ lý do.



Tựa hồ ghé vào hắn trên lưng, giống như đang được một cây đại thụ che chở mà lớn lên, con đường phía trước có hắn che mưa chắn gió, không có gì cần phải lo lắng, phải sợ hãi. 



Theo nhịp hắn chậm rãi bước đi, trong đầu Tô Lạc bỗng nhớ tới một câu một lần vô tình nhìn thấy trong tạp chí, nhớ rõ từng chữ một.