Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 601 : Oanh động đế đô (1)
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Kỳ thật theo hắn thấy thì như vậy vẫn là chưa đủ. Hẳn phải chiều hư nàng, khiến cho khắp thiên hạ chỉ có duy nhất hắn chịu được nàng, như vậy mới tính là thành công. Nam Cung Lưu Vân vuốt cằm, suy xét tính toán sự khả thi của vấn đề này.
Cũng may mắn hắn chỉ đang nghĩ trong lòng chứ chưa nói ra miệng, bằng không chỉ sợ Lăng Phong nghe được sẽ sợ tới mức tè ra quần mất.
Dù sao thì những lời kia hắn nói ra cũng đã làm cho Lăng Phong vô cùng kinh sợ.
Lăng Phong sau một lúc lâu không biết nên nói gì, chỉ yên lặng quay đi chỗ khác…
Lục La nhớ tới cuộc đối thoại như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Tô Lạc nhìn nàng một cái: “Suy nghĩ cái gì?”
Cả buổi sáng nay nha đầu này cứ như đã lạc vào cõi thần tiên rồi.
“Không, không có việc gì, tiểu thư rửa mặt chải đầu rồi mau ra ngoài đi, Tấn Vương điện hạ đã đợi người hai canh giờ rồi.” Lục La nhớ tới Tấn Vương điện hạ báo cho chính mình không được truyền lời, cho nên nàng một chữ cũng không dám nói.
“Sao ngươi lại không gọi ta dậy?” Tô Lạc duỗi duỗi người.
“Tấn Vương điện hạ không cho phép gọi người dậy, nói người khoảng thời gian trước tu luyện rất vất vả, khó được dịp nghỉ ngơi hồi phục, nên không cần thiết phải quấy rầy người.” Nhắc tới Tấn Vương điện hạ, tiểu nha đầu này liền hai mắt sáng lên.
“Cũng xem như là biết suy nghĩ cho người khác.” Tô Lạc có chút vừa lòng gật gật đầu.
Tô Lạc rửa mặt chải đầu xong liền đi ra ngoài.
Mà người sau, dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Tâm tư của hắn căn bản không ở trên người tên Thái Tử kia.
Tay nàng ở trong tay hắn như tuyết ngọc trắng mịn, như tơ lụa mềm nhẵn, làm cho tâm người tê tê dại dại.
Nam Cung Lưu Vân thầm mắng chính mình không có tiền đồ, chỉ việc nắm tay nàng thôi đã làm cho hắn cảm thấy như thành tựu lớn lao rồi.
“Nam Cung Lưu Vân?” Giọng Tô Lạc tăng âm lượng.
“Hử sao?” Nam Cung Lưu Vân liền khụ một tiếng, bộ dáng nghiêm trang, giấu đi sự ngơ ngẩn ban nãy: “Ngươi nói cái gì?”
Tô Lạc cạn lời mà trợn trắng mắt: “Có nên mang theo bao tải tới đó hay không?”
Nam Cung Lưu Vân phụt một tiếng, cười đến mức không còn hình tượng, hắn buồn cười mà xoa xoa ót Tô Lạc: “Tới đó để xem diễn thôi, chẳng lẽ còn muốn Vương Phi của Bổn Vương phải vác bao tải sao?”
“Nếu có thể tiến vào Tàng Bảo Các của Thái Tử, thật ra cũng không tồi.” Tô Lạc vuốt cằm, cười đến thần bí khó lường.
Ánh mắt của Thái Tử thật sự chẳng ra gì, nếu nàng tiến vào Tàng Bảo Các, với năng lực tầm bảo của Tiểu Thần Long, nói không chừng còn có thể tìm được bảo vật trong đống đồ nát.
“Ngươi muốn vào Tàng Bảo Các của Thái Tử?” Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc tràn đầy chờ mong, cưng chiều hỏi một câu.
“Phải, nếu có thể vào được thì còn gì tốt hơn nữa.” Tô Lạc mở to đôi mắt trong sáng rõ ràng của mình, không hề chớp mắt mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân cưng chiều chạm cái mũi của nàng: “Nếu ngươi muốn vào đó, dù không có lý do, Bổn vương cũng sẽ tạo ra lý do cho ngươi vào.”
Tô Lạc bỗng nhiên cảm thấy, nàng và Nam Cung Lưu Vân ở bên nhau thật sự không tồi.