Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 669 : Ly biệt (1)
Ngày đăng: 17:19 30/04/20
Tô Lạc đứng lên, sửa sang quần áo, lúc này mới thản nhiên rời đi, trước khi rời khỏi còn dặn dò hạ nhân: “Tô phu nhân do bị Lão gia đá nên tình trạng vết thương vô cùng nghiêm trọng, bổn tiểu thư đi tìm Lãnh dược sư.”
Lúc này, Tô phu nhân đã bị câu nói kia của Tô Lạc làm cho kích động, toàn thân không thể động đậy được nữa, đến lời cũng không nói được.
Hai mắt ba ta trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, tràn ngập hận ý trong mắt.
Thế nhưng Tô Lạc chỉ cười nhạt, hờ hững liếc nhìn Tô phu nhân và Tô Tĩnh Vũ, quay người rời đi không chút lưu luyến nào.
Lúc này, nàng không cảm thấy hối hận chút nào.
Muốn trách thì trách Tô phu nhân và Tô Tĩnh Vũ, đang yên đang lành thì động tới nàng.
Ngay từ đầu là Tô Tĩnh Vũ giả vờ bị trọng thương, ép Tô Tử An bắt mình đi cầu xin Dao Trì tiên tử.
Lãnh dược sư tới đã khiến cho kế hoạch của bọn họ bị phá sản. Nhưng kế này không thành họ lại thực hiện kế khác, đó chính là cho Tô Tĩnh Vũ uống thuốc độc, mà thuốc giải lại chỉ có Dao Trì Lý gia mới có. Như vậy, Tô Tử An vẫn phải bắt Tô Lạc đến cầu xin Dao Trì tiên tử.
Thế nhưng, ai mà ngờ được, vào bước ngoặt cuối cùng, Tô Lạc lại lấy thiên linh thủy ra, hơn nữa lại còn là thiên linh thủy thượng phẩm, công hiệu cực kỳ tốt. Do đó, kế hoạch của Dao Trì tiên tử và Tô phu nhân thất bại trong gang tấc.
Nhưng Tô Lạc sao lại có thể để bản thân chịu thiệt? Tất cả những việc này, thật ra đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Cho nên, Tô Lạc đã cải trang thành người áo đen, bởi vì che khăn đen, Tô Lại lại còn cố ý bắt chước giọng nói và ngữ khí của Dao Trì tiên tử, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Tô phu nhân không nhận ra được.
Lãnh dược sư trong cơn tức giận đã phất tay áo trở về phủ, cửa chính của Lãnh phủ được đóng lại “ầm” một tiếng.
Đuổi theo sau là Tô Khê và Tô Tử An đã bị nhốt ở ngoài cửa.
Quản gia canh giữ ở cửa, tức giận trừng mắt nhìn hai người: “Hảo cẩu bất đáng đạo (1), đi mau đi mau, Lãnh phủ chúng ta không hoan nghênh các người!”
Lão gia nhà hắn ta hiếm khi tự hạ thấp mình chiếu cố đến những thế gia này khám bệnh cho người ta, ai dè bọn họ lại không biết tốt xấu như vậy, lại dám lừa gạt lão gia, thật sự rất đáng hận!
Quản gia đóng cửa lại phát ra tiếng “ầm”, nhốt Tô Tử An và Tô Khê ở bên ngoài cửa.
Tô Tử An sốt ruột.
Hắn ấn đầu Tô Khê xuống: “Quỳ xuống, nhanh nhận lỗi với Lãnh dược sư! Nhanh lên!”
Hi vọng Lãnh dược sư có thể nể mặt Tô Khê, có thể võng khai nhất diện (2), điều trị cho Tĩnh Vũ, nếu không, đứa con trai này của hắn sẽ thật sự thành phế nhân rồi!
Tô Khê bị ấn mạnh xuống đất, do bị va đập mạnh mẽ, hai đầu gối lập tức vang lên âm thanh đau đớn chói tai.
“Cha...” Tô Khê bị đau, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.
***
(1) Hảo cẩu bất đáng đạo: Ở đây ý chỉ người không được giáo dục đàng hoàng.
(2) Võng khai nhất diện: Lưới mở một mặt. Ý chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người, thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.