Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 882 : Yên Hà Tiên Tử (14)

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Ba ngày sau, không cần biết kết quả như thế nào, Tô Lạc đều sẽ phải chết.



Hơn nữa rất có khả năng, cho tới lúc chết nàng vẫn phải mang gương mặt xấu xí không chịu nổi này.



Nghĩ đến điều này, Lý Dao Dao lập tức mừng rỡ như điên, bật cười hô hố.



Thế nhưng, nàng ta vừa kích động một cái liền đụng đến vết thương ở ngực, lập tức bộc phát lên một trận ho khan dữ dội.



Tất cả những tổn thương trên người nàng đều là do Tô Lạc ban tặng.



“Tiện nhân!” Lý Dao Dao giơ bàn tay lên, hung ác định tát vào mặt Tô Lạc.



Yên Hà tiên tử và thị nữ mỹ nhân kia đã sớm rời đi. Hơn nữa Yên Hà tiên tử còn giao trọng trách trông coi Tô Lạc cho Lý Dao Dao. Cho nên hiện giờ, nàng đã danh chính ngôn thuận ở lại trong thạch lao này.



Bởi vì bị Yên Hà Tiên tử khống chế, cho nên lúc này toàn thân Tô Lạc mềm nhũn không có tí sức lực nào, cũng không thể nhúc nhích được.



Cái tát này của Lý Dao Dao, Tô Lạc căn bản không có cách nào tránh né.



Thấy cái tát sắp giáng vào mặt Tô Lạc, khóe miệng của Lý Dao Dao nhếch lên một nụ cười gian trá, dữ tợn mà điên cuồng.



Đúng lúc bàn tay chỉ cách má của Tô Lạc nửa tấc.



Một sợi mây dài màu xanh đột nhiên bay ra khỏi ống tay áo của Tô Lạc, trong nháy mắt quấn lấy bàn tay của Lý Dao Dao, dùng sức kéo ra bên ngoài!



“Răng rắc!” Một thanh âm trong trẻo của tiếng xương vỡ vụn vang lên.



“A!” Cổ họng của Lý Dao Dao phát ra một tiếng kêu gào đau đớn.
“A!” Cổ họng của Lý Dao Dao phát ra một tiếng kêu gào đau đớn.



Dây mây xanh chết tiệt này, lại bẻ gảy cổ tay của nàng!



Đáng ghét!



Lý Dao Dao vốn dĩ không dễ dàng bị trúng chiêu như vậy, cây Biến Dị Tương Tư đối mặt với Lý Dao Dao cấp sáu, cũng không hoàn toàn giành được thắng lợi áp đảo.



Thế nhưng, nó đã giành chiến thắng nhờ đánh bất ngờ.



Cho nên, Lý Dao Dao bi kịch rồi.



Đôi mắt đẹp của Lý Dao Dao nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, trong mắt bùng lên một ngọn lửa hừng hực.



Nàng lại quên mất, không có con Tiểu Long đáng ghét kia, Tô Lạc vẫn còn một sủng linh kì lạ nữa.



“Được! Vậy thì hãy chờ xem! Để xem ba ngày này ngươi sẽ sống như thế nào!” Mặt Lý Dao Dao đen lại, nói lời ác độc.



Hai ngày vội vã trôi qua.



Hai ngày này, Lý Dao Dao không cho Tô Lạc dù chỉ là một giọt nước nào.



Càng không nói gì đến đồ ăn.



Rõ ràng là Lý Dao Dao đang hành hạ Tô Lạc, không cho nàng ăn, không cho nàng uống nước.




Mục đích của nàng ta rất đơn giản. Nàng ta muốn Tô Lạc đói khát đến nỗi không chịu nổi nữa, phải quỳ xuống trước mặt nàng ta mà nhận thua.



Lúc này, Lý Dao Dao đang ngồi trên cái ghế nằm cách chiếc lồng sắt không xa. Bên phía tay phải của nàng ta có một cái bàn nhỏ bày đầy thức ăn.



Lúc này, nàng ta đang tao nhã ngồi vắt chân, vui vẻ thưởng thức mỹ thực.



Bản thân Lý Dao Dao cũng là luyện dược sư, cho nên những vết ngoại thương trên người nàng lúc đầu mặc dù nhìn rất nghiêm trọng, nhưng trải qua tu luyện và dùng thuốc trị liệu, rất nhanh là đã khỏi.



Tô Lạc thì ngược lại, vẫn ngây người ngồi trong lồng sắt như cũ.



Lý Dao Dao cố ý lựa chọn những món cao lương mỹ vị có mùi thơm tỏa ra tứ phía.



Hơn nữa, nàng còn đặc biệt bỏ vào trong những món cao lương mỹ vị này thứ nước thiên linh thủy mà Dao Trì Lý gia trân quý nhất.



Lập tức.



Mùi thơm tràn ngập, khiến cho người ta thèm ăn đến nỗi nhỏ dãi.



Lý Dao Dao thong thả thưởng thức, nhưng thật ra trọng tâm của nàng không phải mấy món cao lương mỹ vị này, mà ở trên người Tô Lạc.



Tất cả những chuẩn bị này của này, đều là muốn khiến cho Tô Lạc vứt bỏ đi tôn nghiêm để cầu xin nàng.



Thế nhưng, việc khiến nàng hậm hực là, tiểu tiện nhân Tô Lạc này thật sự rất kiên cường.



Suốt hai ngày liền, nàng ngồi yên ở đó, không hề nhúc nhích.



Đừng nói đến đồ ăn, đến cả một ngụm nước cũng không uống.



“Muốn ăn không?” Lý Dao Dao đắc ý gắp một miếng thịt bò bít tết sốt tiêu đen, giơ lên trước mặt Tô Lạc.



“...” Mí mắt Tô Lạc không nhấc lên, mà vẫn ngây người như cũ.



Nửa đêm hôm qua, nhân lúc Lý Dao Dao ngủ, nàng đã sớm ăn lương khô dự trữ trong không gian rồi, không đói chút nào.