Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 987 : Lên cấp mười (2)
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Sấm sét ầm ầm đánh xuống.
Vốn những người mặc áo đen đi về phía Tô Lạc, bọn họ nào còn dám đi thêm bước nào nữa?
Sấm chớp đùng đùng vang vọng khắp nơi.
Bỗng nhiên, một đường sấm bay tới trên một người mặc áo đen, tức khắc, người mặc áo đen đến một người mặc áo đen khác, toàn bộ bị đốt cháy, biến thành một làn khói nhẹ bay đi.
Một đám người mặc áo đen, tất cả có hơn mười người.
Đây là những thuộc hạ Yên Hà tiên tử coi trọng nhất, sức mạnh của ai cũng không tệ.
Nhưng mà, dưới sấm chớp công kích liên tục như vậy, một đám bị cháy xém đen, hóa thành khói nhẹ.
Người mặc đồ đen lúc sắp chết tiêng kêu vô cùng thảm thiết cùng với tiếng sấm không ngừng vang lên, trong trời đất giống như có tiếng quỷ gào thét ở luyện ngục, vô cùng thê lương.
Nam Cung Lưu Vân quả là phúc hắc.
Lúc ra tay, hắn đã tính toán kỹ lưỡng, hắn đem Tị Lôi Châu phóng trên người Tô Lạc.
Tị Lôi Châu, pháp sư hệ lôi mong ước ngày đêm trân châu quý.
Cả khối Đại Lục, cũng chỉ có Thành Chủ thành Luyện Ngục mới có.
Tị Lôi Châu của Nam Cung Lưu Vân có cũng chính là bảo vật Thành Chủ thành Luyện Ngục.
Hắn chính là sư phụ Nam Cung Lưu Vân.
Đây chính là độ kiếp thần khí năm đó hắn thăng lên cấp mười, cho nên hắn đem Tị Lôi Châu tặng Nam Cung Lưu Vân, hi vọng có thể bảo vệ Nam Cung Lưu Vân một mạng.
Nhưng mà người đó thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Nam Cung Lưu Vân lại đưa Tị Lôi Châu cho cô nương hắn yêu thương.
Áo choàng màu đen rách tung tóe, quần áo không đủ che cơ thể.
Khủng bố nhất chính là, trên trời còn đang mưa!
Mưa thì sẽ dẫn điện!
Cho nên trên người Yên Hà tiên tử đùng đùng liên tục, đốm lửa văng khắp nơi, giống như phóng pháo hoa đi vậy.
Nếu là lúc bình thường Yên Hà tiên tử có lẽ có khả năng chạy thoát.
Nhưng lúc trước nàng bị cục đá nhỏ gây thương tích, trên người còn có vết thương chưa khỏi hoàn toàn, lần này lại gặp Lôi Kiếp xưa nay chưa từng có, Lôi Kiếp này còn có mưa to!
Tất cả những điều này, đều giống như một bàn tay ma quỷ, đem Yên Hà tiên tử vào vực sâu vạn trượng.
Sấm chớp mưa bão không dứt.
Không biết có bao nhiêu cây cổ thụ bị chết.
Không biết có bao nhiêu ma thú bị sét đánh.
Trong trời đất bạo động thừa số hệ lôi.
Nam Cung Lưu Vân khoanh chân mà ngồi, không ngừng hấp thụ nguyên tố hệ lôi.
Nhưng dù vậy, Nam Cung Lưu Vân cũng không phải không có chút thương tích nào.
Nếu nói có Tị Lôi Châu, Nam Cung Lưu Vân tự nhiên sẽ tránh được thương tích.
Nhưng mà bây giờ hắn chỉ có thể kiên cường thừa nhận sấm chớp bổ lên trên người hắn vô cùng đau đớn.
“Phụt!”
Một đường sấm chớp mưa bão đánh vào sau lưng Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân chỉ thấy yết hầu hơi ngọt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.
Lại một đường Lôi Kiếp thật mạnh nện xuống!