Ta xuyên thành Tà Thần

Chương 1 : Chương 1

Ngày đăng: 01:07 27/06/20

Bạch bạch bạch… tiếng phát ra liên tục trong phòng một thanh niên Fa lâu năm, mê truyện, otaku chính hiệu. Trong phòng đang diễn ra cảnh kịch liệt của một cặp trai gái đang song tu trên chiếc giường đấy là trên màn hình máy tính.
Còn thanh niên ấy thì vừa xem vừa quay tay với chiếc quần lót đen xì của bà hàng xóm. Raaaaa… phụt đó là âm thanh cuối cùng trước khi thiếp đi sau một ngày hắn ra 5 lần.
– Aaaaa sảng khoái lâu rồi mới ra nhiều thế! – Thanh niên thức dậy sau giấc ngủ đảo mắt nhìn thì hắn kêu lên.
– Ơ ơ cái gì thế này, sao sao tự nhiên tay chân ngắn lại thế kia, ơ khuôn mặt này là một đứa nhóc à, quần áo này là đồ cổ trang, đùa kiểu gì thế? Chẳng nhẽ xuyên không rồi… đù mà ai đây?
– Trần Quân Huyền – 12 tuổi – Một giọng nói trong đầu hắn hiện lên.
– Cùng tên với ta à? Thế này là xuyên không rồi còn gì hehe tưởng chỉ có trong truyện thôi chứ! – Hắn mau chóng tiếp nhận vì cũng là thành phần thanh niên mê truyện tu tiên.
– Ai ngờ Trần Quân Huyền ta lại có ngày xuyên không thật. – Hắn tự nghĩ.
– Ơ mà ai vừa nói chuyện với ta thế? – Hắn hỏi lại giọng nói thần bí.
– Thiên thư – một tối thượng bảo vật dạng lưu trữ thông tin ai có được thiên thư là sở hữu được sự hiểu biết lớn nhất của Đại lục – Giọng nói thần bí trả lời.
– Ồ ồ – Hắn vừa nghe vừa cảm thán.
– Thế là ta cũng coi như có hệ thống trong tay haha có được hệ thống ta không vô địch ai vô địch – Hắn vừa tự cảm phục mình vừa cười ha hả thì cửa phòng bật ra, một thanh y thiếu phụ bước vào vội vàng ôm hắn nói:
– Huyền nhi con tỉnh lại rồi sao, con không sao chứ sao lại cười thế.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì có thông tin hiện trước đầu hắn: “Chu Linh Vân – mẹ của Trần Quân Huyền là bà chủ quán ăn, một góa phụ chồng mất sớm”.
Rồi lại thêm một đoạn ký ức, hắn vì oai phong trước lũ bạn xung phong đi vào hang động mới được tìm thấy khi chơi.
Khi vừa bước vào thì cửa động đóng lại. Trong không gian tối ôm hắn lảo chảo đi lại thì vấp ngã tay bị cứa vào đá máu chảy xuống.
Lúc ấy ở giữa là một tế đàn tự hút máu hắn rồi sáng lên một màu vàng. Rồi hắn bị hút vào rồi, bắt đầu từ xung quanh các chữ không màu khắc trên tường đá biến hóa thành chữ màu vàng cổ, rồi nhanh chóng hiện lên xung quanh hắn một thời gian thì cũng nhanh chóng lao thẳng vào giữa mí tâm của hắn.
Hắn ngất lịm. Tối đấy mẹ hắn mới đưa được hắn ra ngoài động thì đại phu chuẩn đoán, hắn sợ khó tỉnh lại nữa và cũng do sức ép của các chữ vàng quá mạnh linh hồn hắn không chịu được trong chốc lát bị phá vỡ. Rồi hắn chết lâm sàng. Đến nay bảy ngày thì linh hồn Trần Quân Huyền nhập vào và tỉnh dậy.
– Ký ức Thiên Thư đưa cho hắn chỉ trong chốc lạt, sau khi tiếp nhận thì hắn nghĩ:
– Thì ra là vậy, chẳng trách mẹ lại lo cho ta vậy.
– Mẹ, con không sao đâu chả qua là hơi biếng nên ngủ lâu một tí – Hắn vừa cười vừa rúc đầu vào hai quả đào tiên (ước mơ của bao nhiêu anh em Fa) và trả lời.
Mẹ hắn cũng hơi ngạc nhiên vì hành động hắn đột nhiên ôm nàng và cọ mặt hắn vào đào tiên của nàng, nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ hắn còn trẻ con và một phần lại còn mới tỉnh lại nữa. Nàng xoa đầu hắn rồi mới trả lời:
– Một tí cái gì đến nay đã bảy ngày rồi con còn không tỉnh lại mẹ lo chết.
Mẹ hắn đột nhiên ôm chặt hắn hơn nói nhỏ:
– Lần sau đừng có liều như thế, những người con gái ở trong thôn nhỏ này chưa đáng để con mẹ liều thế đâu. Sau này con sẽ đi lên trên thành phố lớn sẽ gặp được nhiều người con gái tốt hơn nhiều.
– À hóa ra thằng này ra oai với gái mà chết à – Hắn nghĩ thầm rồi hắn trả hỏi lại:
– Thật hả mẹ?
Mẹ hắn gật đầu ra hiệu đồng ý.
Hắn lẻo méo nói tiếp:
– Vậy con có thể lấy mẹ được không mẹ tốt với con như vậy còn xinh đẹp nữa?
Mẹ hắn cũng ngạc nhiên tột độ rồi mỉm cười trả lời:
– Con muốn lấy mẹ thật sao?
Hắn gật đầu lia lịa suýt gãy cổ làm mẹ hắn bật cười lên rồi nói tiếp:
– Vậy con phải mạnh hơn cả mẹ thì mẹ sẽ xem xét. Thôi nghỉ đi ông tướng nói linh tinh ít thôi.
Rồi mẹ hắn đứng dậy định đi ra ngoài thì hẳn cũng đứng lên giường hô to:
– Mẹ con không nói linh tinh đâu con sẽ mạnh hơn mẹ rồi cưới nàng. Câu nói đến tai mẹ hắn làm nàng đỏ mặt như thiếu nữ e thẹn rồi quay lại nhắn với hắn một câu:
– “Vậy mẹ à thiếp chờ chàng” cùng với cái nháy mắt làm tim hắn nhảy loạn một nhịp.
Rồi nàng mới ra ngoài đóng cửa để hẳn nghỉ ngơi.

Khi mẹ hắn vừa đi ra ngoài hắn liền hỏi Thiên Thư:
– Ở đây có bao nhiêu cảnh giới thế? Mẹ ta cảnh giới gì rồi?
Nhân Huyền cảnh – Địa Huyền cảnh – Thiên Huyền cảnh – Huyền hư kỳ – Linh hư kỳ – Vương giả (Hoàng đế của Thiên Hỏa đế quốc cũng đang ở cảnh giới này)
Đây là sáu đại cảnh giới đầu tiên trong tu luyện.
Trong cách cảnh giới chia ra các cảnh giới nhỏ từ nhất cấp đến thập cập rồi đỉnh phong.
Chu Linh Vân là cường giả Huyền hư kỳ đỉnh phong – Thiên Thư truyền tin vào não hải hắn làm hắn há hốc mồm lẩm bẩm:
– Ai ngờ người mẹ ngực to của ta lại là cường giả Huyền cấp mà các thành chủ hay đại thần trong triều chưa chắc đã đến được cảnh giới như mẹ hắn thế bảo giờ đuổi kịp aiz aiz aiz… thôi không nghĩ nữa tu luyện nào dù gì thằng nhóc này đủ 12 tuổi rồi (ở Thiên Hỏa đế quốc 12 tuổi có thể thức tỉnh là có thể tu luyện)
– Ơ, Thiên Thư người có nhiều kiến thức vậy có thể cho ta công pháp Thiên cấp để tu luyện không (công pháp chia thành hoàng, huyền, địa thiên.) – Hắn năn nỉ.
– Huyền lực không đủ không thể tu luyện – Thiên Thư trả lời lại hắn làm hắn tí ngất khi vừa hạ quyết tâm tu luyện thì đã bị dập tắt.
– Ơ thế không phải là phế vật rồi sao không thể tu luyện, không thể tu luyện… – hắn tự lẩm bẩm.
– Người khác xuyên không thì là nhân vật chính bá chủ ta xuyên không thành phế vật à???
– Không thể tu luyện huyền lực nhưng đâu phải không thể tu luyện hồn lực.
Một câu nói của Thiên Thư làm hắn có thêm quyết tâm nhưng rồi lại hụt tắt khi hắn nhớ mẹ hắn nói:
– Tu luyện hồn lực cực khó nếu không khống chế được sẽ bị linh hồn câu diệt với cả khi bắt đầu tu luyện cần có thiên phú về hồn lực.
– Ta không có hồn lực mạnh lúc kiểm tra viên đá kiểm tra còn không phát ra tia sáng nào. A a a đùa sao Thiên Thư vừa đưa hy vọng lại bị dập tắt rồi.
– Ngươi lúc đấy khác bây giờ khác.
– Linh hồn ngươi xuyên không vào cộng với chỉ cần tìm được đủ nguyên liệu ta có thể giúp ngươi dung hợp với linh hồn của Quân Huyền trước, giúp ngươi có hồn lực mạnh gấp đôi có thể gấp 3 người thường.
– Được vậy nguyên liệu là gì thế ta sẽ tìm không thể làm phế vật được.
– Luyện hồn thảo, hồn tinh thú 100 năm(hồn lực của thú tu luyện 100 năm được đúc kết trong thú hồn gọi là hồn tinh), đủ năm loại đá ngũ hành, hồn thiên chi. Tìm đủ thì gọi ta, ta sẽ giúp ngươi.
– Đùa gì thế 4 loại này đắt lắm đấy lại phải xin mẹ rồi sau này sẽ trả sau.
Nói đến đây tự dưng hắn nhớ ra:
– Ơ không phải ngươi chỉ là một bào vật thôi sao làm sao giúp được ta?
– Một bảo vật có linh trí và sức mạnh lúc nào ngươi có được sức mạnh to lớn thì sẽ hiểu còn bây giờ đẳng cấp này không nên biết nhiều chỉ hại ngươi thôi.
Thiên Thư nói xong làm hắn còn ngồi suy nghĩ một lúc rồi mới nói lên:
– Aiz aiz không nghĩ nữa đau đầu hơn giờ phải ra phố xem đã hehe trước giờ chỉ thấy trên mạnh giờ được xem thực rồi.
Thế là một mình xong hắn đứng dậy mở cửa đi ra quán của mẹ hắn đến ngoài phố nhưng khung cảnh trước mắt hắn không phải là một cảnh tráng lệ huy hoàng như thành phố lớn mà chỉ là một trấn nhỏ đông đúc người với những bộ quần áo cổ trang.
Dù chỉ là một trấn nhỏ nhưng cũng đủ làm thỏa trí tò mò của hắn bao lâu chỉ được xem phim đọc truyện mà bây giờ được xem ngoài đời thật hắn vừa đi vừa ngắm than lên “đệch gái xưa xinh và trắng thật này nếu được có một ngày ta sẽ cho tất cả tử cung nữ nhân nơi đây đều chứa qua cuộc chiến với ta hahaha đồ này ngon quá nè mua ăn thử”.
Thế là hắn tay cầm hai xiên hồ lô đường vừa đi vừa ngắm gái mãi đến tối hắn mới nhớ ra:
– Chết mịa con rồi, chưa xin tiền mẹ mua đồ Thiên Thử bảo nếu muốn có gái phải có sức mạnh hút gái mới được.
Ọc ọc ọc tiếng bụng hắn kêu lên: “Thôi về nhà ăn cái đã mai đi kiếm đồ vậy” hắn tự nhủ.

Về đến”Vân hương lầu” Hắn mới để ý kỹ thì ra quán nhà hắn cũng thuộc dạng khá giả trong Phương trấn này rồi.
Quán hai tầng đến giờ vẫn còn đông khách mẹ hắn thì chỉ việc đứng trên quản lý còn bên dưới có các công nữ làm việc ngay cả ở cửa cũng có 2 thị vệ đứng canh suy ra địa vị của mẹ hắn trong trấn cũng không nhỏ. Khi hắn đi đến thì hai hộ vệ cũng cúi đầu thưa “Thiếu gia đã về” làm địa vị hắn trong mắt khách cũng cao lên không ít.
Vừa nghe thấy câu đấy đám bạn muốn đến quán mẹ hắn lấy danh nghĩa bạn ngồi ăn trực chạy ra xem hắn thế nào làm hắn nhận ra:
– Aiz gọi là bạn thế mà lúc ta vào động bị ngất cả lũ chạy đi không ai vào xem (ký ức từ Thiên Thư đưa), hóa ra là vì ta là cái mỏ vàng cho bọn hắn đào ngày trước à.
Hắn cũng trả lời qua loa: “Ta không sao ta không sao”.
Rồi đột nhiên hắn lướt mắt qua một lượt dừng lại mở một thiếu nữ – người mà Quân Huyền trước muốn thể hiện lấy lòng.
– Aiz cũng bình thường mà còn chẳng bằng mẹ ta nữa, tên Quân Huyền kia có mắt thẩm mỹ kém vậy à vừa hay ta có chiêu này để thứ hehe.
Hắn vừa nghĩ xong liền biến khuôn mặt nghiêm túc lại nhờ lũ bạn gọi mẹ hắn rồi đi vào phòng hắn.
Khi các “bạn” hắn đã đến đủ cùng mẹ hắn thì hắn đang ngồi đột nhiên đứng dậy nói:
– Mẹ con có lỗi, ta không thể tu luyện được nữa rồi từ giờ ta chỉ là một phế nhân mẹ và các bạn có chấp nhận chơi cùng với một phế nhân như ta không?
Mẹ hắn im lặng không nói gì đứng đơ như một pho tượng còn lũ bạn thì lại thì thầm nhau:
– Nó phế rồi.
– Ừ tao biết mà nó vừa nói xong đấy bây giờ đi theo con trai của Diệp gia chủ thôi dù sao con trai nhà đấy cũng tốt hơn cũng giàu nữa.
– Ngày trước chúng ta theo nó đắc tội với con trai Diệp gia chủ, liệu hắn có chống lưng cho chúng ta không? – Có đứa hỏi.
– Nịnh nó là được không lẽ mày đi theo thằng phế?
Rồi đám bạn hắn mới nói hẳn lên:
– A tao chợt có việc ta phải về trước nãy giờ đến đây chơi cũng lâu rồi mẹ tao chắc lo lắm.
Rồi như thế 3 nam 2 nữ cùng đi ra ngoài trước khi đi ra bạch y thiếu nữ nhếch mép rồi mới đi ra hẳn.
– Hehe anh đây đọc tiểu thuyết tu tiên nhiều hơn tuổi đầy bố mẹ các chú đấy cái trò đào mỏ này diễn nhẹ cái là lộ ngay bộ mặt mà – hắn nghĩ thầm.
Bây giờ hắn mới để ý đến người mẹ của mình không biết từ bao giờ hai dòng lệ từ mắt mẹ hắn chảy ra không ngừng tay thì che miệng để tiếng khóc không kêu lên.
Hắn thấy vậy liền chạy ra ôm lấy mẹ hắn tay lau hai dòng lệ miệng lắp bắp hai chữ:
– Mẹ mẹ mẹ m m.
Thì đột nhiên mẹ hắn nhìn hắn nhẹ nhàng rồi nói:
– Yên tâm mẹ không sao, chỉ hơi hụt hẫng một tí. Dù con có ra sao thì con mãi là con của mẹ, bây giờ mẹ lo con khi không có huyền lực sẽ bị người ta làm khó nên từ giờ hãy ở Vân hương lâu này mẹ sẽ bảo vệ con.
Đến bây giờ hắn mới hiểu chỉ có cha mẹ mới yêu thương hắn thật lòng hắn đáp:
– Mẹ thật ra con không phải bị phế.
Câu nói làm khuôn mặt đang u buồn của mẹ hắn vui tươi trở lại rồi hỏi lại:
– Điều con nói là thật sao? Con không cần an ủi mẹ đâu.
– Con nói thật mà một tháng sau con sẽ chứng minh cho mẹ xem.
– Ừm vậy mẹ tin con vì con là con của Linh Vân ta mà. Nhưng sao con lại nói mình là phế vật với đám bạn?
– Aiz chỉ để kiếm chứng thôi mà họ chẳng coi con là bạn chỉ là lợi dụng con nên con làm họ lộ bản chất thật thôi hì hì.
Mẹ hắn ngạc nhiên rồi đáp:
– Hình như lần này sau khi con tỉnh dậy có chút gì đó khác.
– Hì hì con không sao khác ở chỗ là đang cố gắng để chuyển cách xưng hô từ mẹ con sang thiếp chàng thôi.
– Câu nói ấy làm mặt mẹ hắn đỏ bừng lên lắp bắp trả lời:
– Vậy con phải cố gắng lên mẹ có việc ra ngoài trước ‘
– Ơ từ từ mẹ, mẹ muốn con nhanh trở thành cường giả thì phải cho con động lực chứ!
Mặt mẹ hắn đã đỏ rồi sau khi nghe xong còn đỏ hơn nữa.
– Nhanh trở thành cường giả chẳng phải là muốn nàng nhanh trở thành vợ hắn sao – nàng nghĩ thầm.
Mẹ hắn đáp trong ngượng ngùng:
– Ai muốn con nhanh trở thành cường giả chứ. Vậy con muốn động lực gì?
– Mẹ hôn con một cái là được rồi – Hắn nhanh nhảy đáp.
– Không được mẹ con sao hôn được chứ – Mẹ hắn kiên quyết.
– Chỉ một cái vào má thôi coi như động lực không sao đâu.
– Thật không sao chứ?
– Không sao thật mà. – Hắn an ủi.
– Vậy con phải nhắm mắt lại – Mẹ hắn nói lí nhí.
– Được!
Hắn nói xong liền nhắm mắt lại mẹ hắn tiến đến nàng cũng ngượng ngùng nhắm mắt lại sát lại gần hắn hơn môi áp sát má thì hắn đột nhiên quay lại môi chạm môi.
Nụ hôn đầu của hắn lại trao cho mẹ hắn nàng cũng kịp nhận ra thì đã muộn môi đã hòa với nhau làm một rồi.
Nàng ngượng đến đỏ hết cả mặt mắng hắn hai chữ “xảo trá” rồi chạy ra ngoài làm đám thị nữ cũng ngạc nhiên khi thấy bà chủ lúc nào cũng đoan trang nghiêm khắc nay lại đỏ mặt e thẹn như thiếu nữ mới yêu chạy ra từ phòng thiếu chủ.
Trong phòng thì hắn đang cố thưởng thức lại nụ hôn ấy mà tiếc nuối “aiz aiz băng sơn mỹ nhân quả nhiên khó chinh phục thôi hôm nay thế đủ rồi mai tính tiếp vậy”.