Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Khúc Quân không ngừng la ó trong lòng: Anh em tôi ơi! Bây giờ tất cả bất công của anh đều đã qua hết rồi! Mau mau tỉnh lại đi!



Khi hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng cũng chuẩn bị đi về, Trần Lỵ lao thẳng tới cửa tiễn bọn họ.



“Hiệu trưởng Lâm, cô giáo Hoàng, đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn. Cô nhìn đi, mắt cá chân của tôi bị thương, nên mới đành phải nhờ Lăng Mặc đi đưa giùm bánh bao cho dượng… Nhưng không nghĩ tới xe buýt sẽ hết chuyến!”



“Mắt cá chân bị thương…” Cô giáo Hoàng cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của Trần Lỵ “Mới nãy tôi còn thấy cô đi bộ thật nhanh nhẹn.”



Trần Lỵ thầm luống cuống trong lòng, bà ta quên giả vờ!



“Tôi thấy cho dù cô có quên thời gian xe buýt chạy hay không, nhưng buổi tối bắt một đứa trẻ đi đến địa phương xa như vậy để đưa đồ, thì rất là không đúng. Chẳng lẽ người lớn ăn bánh bao còn quan trọng hơn cả sự an toàn của một học sinh?”



Hiệu trưởng Lâm lắc đầu, rồi rời khỏi.



Trần Lỵ trong nhất thời không nghĩ ra được lời giải thích nào cho thỏa đáng, mà hiệu trưởng Lâm trước khi rời đi còn nhìn Trần Lỵ với ánh mang hàm ý mắt cảnh cáo.



“Vị phụ huynh này, cô đối xử với Lăng Mặc ra sao thì chúng tôi đều rõ trong lòng. Ví dụ như phòng ngủ của Lí Viễn Hàng, nếu cô có tâm mua một cái giường tầng thì hai đứa có thể ở chung với nhau. Nhưng cô lại để Lăng Mặc ở trong cái phòng chứa đồ nhỏ xíu ẩm thấp đó, quần áo cũng phải phơi bên trong. Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô với tư cách là người giám hộ của Lăng Mặc thì ở trong đó mới đúng chứ? Mặc dù tôi và cô giáo Hoàng không có quyền xen vào chuyện nhà của cô, nhưng nếu Lăng Mặc có bất kì tổn thương nào, hoặc là quyền lợi của em ấy bị xâm phạm thì chúng tôi sẽ thỉnh cầu bác bỏ quyền giám hộ Lăng Mặc của các người, tôi và cô giáo Hoàng sẽ làm chứng khai hết sự thật cho tòa án.”



Khi hiệu trưởng Lâm nói xong lời này, có một người đàn ông mới tan ca về đi ngang qua, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Lỵ như đang nghĩ gì đó.



Trần Lỵ nhìn lại thì thầm hô không xong. Người đàn ông này mới dọn tới, chưa có bị bà ta tẩy não.



“Đúng rồi, việc đi họp phụ huynh cho Lăng Mặc thì chúng tôi sẽ nhờ phụ huynh của học sinh khác đi thay. Cô có hai đứa trẻ cần chăm sóc, theo tôi thấy thì cô nên lấy việc chăm sóc sinh hoạt lẫn học tập của Lý Viễn Hàng và Lăng Mặc làm trọng.”



Chờ hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng đi rồi, Trần Lỵ ngồi trên sofa, bỗng nhiên vung tay hất hết khay trà xuống đất.



“Mẹ… Mẹ sao vậy?” Lý Viễn Hàng mở cửa phòng, lo sợ nhìn Trần Lỵ.



“Mày có biết mày chỉ có chép chút xíu bài tập của Lăng Mặc thôi mà cha mẹ mày bị người ta xỉa xói nhục nhã kia kìa!”



“Không phải chỉ là họp phụ huynh thôi sao…”



“Đó chính là tài nguyên tốt để mở rộng quan hệ xã giao đó đồ ngu! Mẹ mày vất vả lắm mới hỏi thăm được trong lớp mày có một phụ huynh là kiến trúc sư cao cấp! Nếu có thể gặp được người ta thì mẹ mày có thể mượn lý do mẹ mày là trưởng ban phụ huynh cần trao đổi học tập của con em, để từ đó móc nối quan hệ với người ta! Để người ta đề bạt cha mày từ cái xưởng ngoại ô kia về làm trong nội thành luôn!”



Lý Viễn Hàng ngẩn người tại chỗ.



Trần Lỵ dùng sức vò đầu, giờ phút này bà ta rốt cuộc đã hiểu rõ câu nói ‘Nếu Lý Viễn Hàng thích nắm đấm như vậy thì sẽ phải trả giá nhiều hơn cả thế’ là có ý gì!



Mặc dù trường học không thể xen vào chuyện nhà của họ, nhưng có thể nghi ngờ nhân phẩm của Trần Lỵ, có thể làm bà ta mất tư cách trưởng ban phụ huynh, cũng có thể cắt đứt con đường để bà ta trèo lên phụ huynh có tài nguyên tốt, khiến cho chồng bà ta không thể về được!



Lúc này, Khúc Quân mở cửa phòng dẫn Lăng Mặc vào bên trong thế giới nhỏ của mình.




Khi ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, đường nét trên gò má của Khúc Quân cũng dần trở nên rõ ràng.



Y vươn ngón tay tới nhẹ nhàng chọt một cái vào má của cậu, Khúc Quân chép miệng.



Trong mơ hồ, Khúc Quân cảm giác có cái gì đó cứ lướt qua lướt lại trên mí mắt của cậu, rất nhẹ, rất dè dặt, giống như là đang vuốt ve lông mi của Khúc Quân.



Một lần rồi lại một lần…



Không hề biết chán.



Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân không có chờ đồng hồ báo thức kêu liền hắt hơi tỉnh giấc.



Cậu phát hiện hai phần ba cái chân đã rớt xuống đất, còn một phần góc chăn đang đắp trên bụng mình,



Khúc Quân từ từ kéo chỗ chăn rơi xuống đất lên, còn muốn tiếp tục ngủ thì chuông báo thức réo ầm ĩ.



Nghe âm thanh sột soạt ở bên cạnh, lúc này Khúc Quân mới nhớ Lăng Mặc đang ngủ bên cạnh mình!



===Hết chương 10===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 10.



Khúc Quân: Tại sao anh đạp bụng tui! o (> ﹏ <) o



Lăng Mặc: Đạp sướng. (─‿‿─)



Khúc Quân: Tại sao anh cứ nhìn lén tui hoài! o (> ﹏ <) o



Lăng Mặc: Nhìn sướng. (─‿‿─)



Khúc Quân: Tại sao lúc ngủ anh lại sờ lông mi của tui! o (> ﹏ <) o



Lăng Mặc: Sờ sướng. (─‿‿─)



Khúc Quân: Nhưng tui không có sướng! (๑・`▱´・๑)



Lăng Mặc: Vậy để tôi tới dạy cậu làm chuyện sướng. ♥ ԅ(≖⌣≖ԅ)



Khúc Quân: Đi ra! Tui muốn rắc muối trừ tà! (╯ ° □ °) ╯・゚✧ ・゚✧ ・゚✧