Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 17 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Lúc này Sở Ngưng đụng Lý Viễn Hàng một cái, tức giận nói “Chó khôn không cản đường!”



Lý Viễn Hàng nghe vậy liền quay đầu tính phun lửa thì chợt nhìn thấy Sở Ngưng đại diện cho môn tiếng anh của lớp, người mà cậu ta thích nhất đang đứng sau lưng mình, cho nên nghẹn họng không phun ra được câu nào.



Nghỉ giải lao buổi trưa, Khúc Quân đi tới chỗ Lăng Mặc nói “Đi thôi, đi căn tin mua cơm trưa!”



Lăng Mặc không giống như trước đây luôn cự tuyệt cậu, y đứng dậy đi cùng Khúc Quân đến căn tin.



Đây là lần đầu Lăng Mặc đến căn tin của trường, không ít học sinh tò mò nhìn y.



“Cậu đi dành chỗ ngồi trước đi, tớ đi xếp hàng lấy cơm cho.” Khúc Quân biết Lăng Mặc không thích nơi đông người.



“Ừ.”



Mấy phút sau, Khúc Quân cầm hai khay cơm đi đến chỗ Lăng Mặc, ai ngờ cùi trỏ bị người khác húc mạnh, khay cơm liền lật tung lên, cũng may là Khúc Quân phản ứng nhanh chóng, trước lúc khay cơm bị lật úp xuống liền cầm vững lại, tiếc là một ít thức ăn đã vấy bẩn lên đồng phục của cậu.



“Ây da, xin lỗi hén! Mày không thể bưng cơm đi lấy lòng Lăng Mặc nữa rồi! Cơ mà, mày có thể cởi đồng phục ra đặt lên bàn, để hai đứa bây có thể liếm cơm dính trên đó nha!”



Khúc Quân quay mặt nhìn sang thì thấy cái bản mặt thiếu đòn của Lý Viễn Hàng.



Các học sinh khác đang ăn cơm đồng loạt nhìn tới, trong nhất thời bọn họ trở thành tiêu điểm của căn tin.



Khúc Quân đang muốn đập Lý Viễn Hàng một trận nhưng bỗng nhiên có ai đó đi tới bên cạnh cậu, nắm lấy bả vai của cậu rồi kéo ra sau lưng. Khúc Quân ngửi thấy mùi xà phòng dễ chịu, ngay sau đó liền nghe tiếng thét kinh hãi của các học sinh trong căn tin— Lăng Mặc hất nguyên cả khay cơm mà Lý Viễn Hàng đang cầm lên mặt cậu ta!



Lăng Mặc nhanh chóng rút tay về, rồi kéo Khúc Quân đi về chỗ ngồi.



Hai tay Lý Viễn Hàng hạ khay cơm xuống, nước canh nhỏ tí tách xuống đất, cơm trong khay cũng vơi đi phân nửa.



Cậu ta sững người tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì vừa mới xảy ra!



Lăng Mặc dám động tay động chân với cậu ta!



“Lăng Mặc— Mày cmn chán sống!” Lý Viễn Hàng vọt tới trước mặt Khúc Quân và Lăng Mặc.



“Mày có thể cởi đồng phục ra đặt trên bàn rồi thong thả liếm.” Lăng Mặc nhàn nhạt đáp lại.



Học sinh xung quanh vẫn còn đang nhìn bọn họ, thậm chí có đứa còn công khai cười trên sự đau khổ của kẻ khác, Lý Viễn Hàng bỗng cảm thấy bản thân mất sạch mặt mũi.



Nắm đấm của cậu ta còn chưa đụng vào mặt Lăng Mặc thì đã bị người khác vững vàng giữ tay lại.



“Này cậu học sinh, cậu muốn gây chuyện ở căn tin đấy à?”



Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn lại thì thấy đó là người phụ trách nấu ăn ở căn tin, bác Vương mặc một cái tạp dề đứng ở đó.



“Nó hất cơm lên người cháu!” Lý Viễn Hàng lớn tiếng.
“Thật xin lỗi… Tớ không nên xen vào chuyện riêng của cậu…” Khúc Quân có hơi hối hận.



Cho dù Lăng Mặc có nguyện ý trút giận giúp cậu nhưng không có nghĩa là cậu có quyền hỏi này hỏi nọ.



“Thật ra thì Trần Lỵ không có ngược đãi tôi, cũng không có mưu sát tôi. Những gì bà ta làm chẳng qua là trút bất mãn và tự ti với mẹ tôi lên người tôi mà thôi. Bắt tôi ở nhà kho cũng được, không cho tôi ăn một hai bữa cơm cũng được, hoặc là không chăm lo chu toàn về mọi mặt cho tôi như chăm lo cho Lý Viễn Hàng cũng được. Những điều đó chưa đủ sức thuyết phục để tôi kiến nghị hủy bỏ quyền giám hộ của Trần Lỵ, hơn nữa tôi cũng không có được nuông chìu từ bé. Tôi không để bụng bà ta có chút thân tình nào với tôi hay không, cho nên tôi cũng không quan tâm bà ta đối xử với tôi ra sao. Bà ta trở thành người giám hộ của tôi là do thể chế của xã hội này quyết định. Cũng đồng dạng dựa trên quy tắc này, bà ta đã lấy đi của tôi cái gì thì sau này đợi đến khi tôi trường thành, tôi cũng sẽ lấy lại tất cả, vậy thì tôi cần gì phải tốn thời gian và tinh lực để diễn trò với bà ta?”



Khúc Quân biết, là vì không quan tâm nên mới hờ hững.



“Vậy cậu có quan tâm…” Khúc Quân muốn nói lại thôi.



“Cái gì?” Lăng Mặc liếc nhìn Khúc Quân.



“Cậu có quan tâm đến việc tớ đối xử với cậu như thế nào không?” Khúc Quân nhìn sang chỗ khác.



Thành thật mà nói, những lời đó phun ra từ miệng cậu thì đúng là quái đản mà!



Lăng Mặc bỗng vươn tay dùng sức đè gáy Khúc Quân xuống “Bệnh ngu si của cậu lại tái phát?”



“Kẻ bị bệnh ngu si đó giờ sắp ở nhà một mình nè, cậu không thể về nhà với tớ à?”



Khúc Quân cố ý nói bằng giọng điệu đáng thương.



Lúc này Lăng Mặc mới từ từ quay đầu lại nhìn thẳng Khúc Quân.



Dưới ánh nắng hoàng hôn, đôi mắt của Lăng Mặc thật giống như có hơi đỏ lên.



“Cậu nói thế là muốn tôi dạy kèm cậu làm bài tập chứ gì?”



===Hết chương 17===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 17.



Khúc Quân: Nói rồi đó, đợi đến khi anh có tiền nhớ dát vàng cho tui!



Lăng Mặc: Tôi sẽ làm cho cậu một cái lồng bằng vàng cực lớn.



Khúc Quân: Ơ, để làm gì?



Lăng Mặc: Để cho cậu ở trong đó.



Khúc Quân: Anh bị thần kinh à!



Lăng Mặc: Bộ cậu chưa nghe qua Kim ốc tàng kiều sao? Quả nhiên là ngu si nên chẳng có tí kiến thức nào cả.