Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 31 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


“Làm gì có ai như cậu chứ…”



“Lúc khâu vết thương không thấy cậu kêu la gì cả.” Lăng Mặc lành lạnh nói.



“Nào có…” Khúc Quân nhìn dấu răng của Lăng Mặc hồi lâu rồi tự an ủi nói “Ừ, nếu sau này mẹ có nói tớ vô lương tâm thì tớ nói lương tâm của mình bị cậu ăn mất rồi!”



Sáng sớm hôm sau, Lăng Mặc đạp xe đạp chở Khúc Quân đi học.



Vừa vào lớp, mọi người đã xúm lại hỏi han vết thương của Khúc Quân có đỡ không.



Khúc Quân không được tự nhiên cười hề hề “Không sao không sao! Coi như khắc một huy chương nên đầu gối của mình đi! Thế còn Lý Viễn Hàng thi nhảy xa sao rồi?”



Lý Tĩnh trả lời cậu “Cậu ta đoạt giải nhất đấy!”



Khúc Quân cười nhìn Lý Viễn Hàng cúi đầu làm bộ ngồi đọc sách nói “Thằng nhóc cậu được đấy! Cuối cùng vẫn là có chút ưu điểm!”



Lý Viễn Hàng giơ ngón giữa với Khúc Quân.



Học kỳ này rất nhanh trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đến khiến ai ai cũng lo lắng, ngoại trừ Lăng Mặc ngồi bên cạnh Khúc Quân— mỗi ngày đến lớp vẫn bình thản như bao ngày thường.



Kỳ thi cuối kỳ lần này, Lăng Mặc có ngồi vững vàng vị trí đứng đầu khối hay không thì không có gì phải bàn cãi cả, nhưng điều khiến Lương Như vui mừng chính là con trai cô lại vững vàng ngồi vào vị trí thi đầu vào trường cấp ba trọng điểm, ngay cả Mạc Thanh khi nghe tin này qua điện thoại cũng vui mừng không kém.



Bởi vì thành tích của Khúc Quân qua hai tháng thi thử cộng thêm kỳ thi cuối kỳ lần này liên tục đứng vững ở vị trí thi đầu vào của trường cấp ba trọng điểm, Lương Như đi họp phụ huynh mang theo khi thế tự hào bừng bừng. Cô và Mạc Thanh ngồi ở chỗ ngồi cùng bàn của Khúc Quân và Lăng Mặc, Khúc Quân đứng bên ngoài nhìn vào từ cửa sổ, kéo kéo Lăng Mặc đứng bên cạnh “Nhìn hai người họ đi, đúng là một đôi vợ chồng.”



Lăng Mặc không nói gì.



Khúc Quân lại tặng thêm một câu “Cứ như tớ và cậu cũng là vợ chồng í.”



“Ừ.” Lăng Mặc nhẹ nhàng đáp lại.



“Cậu ừ cái quỷ gì hả!”



Trên đường về nhà, Lương Như nói với Lăng Mặc “Dượng của cháu… Anh ta sau khi thua chứng khoán thì không cam lòng, đi mượn tiền đồng nghiệp rồi tiếp tục đổ vào. Vất vả lắm mới kiếm lại tiền, nhưng vì muốn kiếm nhiều hơn nên thành ra lỗ lại càng lỗ.”



“Haizz, thị trường chứng khoán chả khác nào bài bạc, có vào không có ra!” Khúc Quân thao thao bất tuyệt nói “Mẹ của Lý Viễn Hàng có quầng thâm ở khóe mắt, không lẽ bị ba cậu ta đánh?”



“Liên quan gì đến con, cái thằng nhiều chuyện!” Mạc Thanh nói.



Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kế tiếp là nghỉ đông, mà ăn tết chính là sự kiện trọng đại của kỳ nghỉ đông.



Lúc ăn cơm giao thừa, Lương Như lấy ra hai phong bì lì xì, một cái cho Khúc Quân, một cái cho Lăng Mặc.



Lăng Mặc đang muốn từ chối thì Lương Như nói “Sắp tới mấy đứa phải thi đầu vào cấp ba rồi. Lì xì lấy hên.”



Lúc này Lăng Mặc mới nhận lấy.



Mạc Thanh nói “Tiểu Mặc, chú biết cháu muốn thi vào Tam Trung, cũng biết cháu thi chắc chắn sẽ đậu. Chú vẫn luôn kiêu ngạo vì cháu, cũng rất cảm kích cháu một mực dạy kèm Tiểu Bắc tiến bộ. Chú… Lấy trà thay rượu, chân thành cám ơn cháu!”



Lăng Mặc vội vàng cầm ly lên “Sự quan tâm chăm sóc của chú dì mới làm cháu vô cùng cảm kích! Tiểu Bắc vốn đã rất cố gắng, thật ra cháu cũng không giúp gì nhiều! Cháu mới phải kính chú dì một ly!”



Khúc Quân chống cằm nói “Ui ui, đã là người một nhà rồi mà còn kính tới kính lui gì nữa, phải không nà?”



“Đúng đúng đúng! Người một nhà! Chúng ta là người một nhà! Tiểu Bắc, con mau nâng ly lên, chúng ta cùng nhau cụng ly!”



Bốn người nâng ly lên, tiếng pháo bông mừng năm mới vang lên hòa với tiếng cụng ly, trong khoảnh khắc đó, khóe môi Lăng Mặc nhếch cao hơn bao giờ hết.



Ăn cơm xong, Lương Như và Mạc Thanh ngồi ở phòng khách xem chương trình đêm xuân.



Khúc Quân thấy chương trình đêm xuân rất nhàm chán nên xin Lương Như cho ra ngoài đốt pháo.



Hai người đứng trước cửa nhà, trên đường cơ hồ không có người, chỉ có tiếng pháo bông liên tiếp vang lên.



Khúc Quân mua pháo bông, ở trên đất trống châm lửa, sau đó chạy nhanh tới ngồi xổm bên cạnh Lăng Mặc.



“Đẹp không?” Khúc Quân hỏi.



“Thật ra thì tớ muốn nhìn pháo bông trong đầu cậu có hình dáng ra sao.” Lăng Mặc nói.



“Ha ha ha, giống như pháo bông bắn chúc mừng năm mới vậy, bắn chíu lên trời, tỏa ra nhiều tia lửa đủ màu sắc, một vòng lại một vòng”



“Pháo bông rất đẹp, nhưng cũng rất sớm tan biến.”



“Những gì xinh đẹp luôn tồn tại trong phút chốc ngắn ngủi rồi biến mất, chẳng hạn như sao băng cũng giống như vậy. Cho nên mới làm chúng ta biết quý trọng.”



“Cho nên, cậu không phải là điều đẹp nhất đời tớ.”



“Hể?”



“Như vậy cậu sẽ không thoáng xuất hiện rồi thoáng biến mất.”



Khúc Quân ngẩn người tại chỗ.



Sau khi pháo nổ hết, Lăng Mặc đứng dậy.



Khúc Quân đi theo sau lưng y, nhìn bóng lưng của y.



Anh tỉnh lại rồi liệu có đi tìm tôi không?



Ngày mai là mùng một, Khúc Quân căn bản không ngủ thẳng cẳng liền bị tiếng pháo nổ đùng đùng bên ngoài đánh thức.



Ở thành phố này, Mạc Thanh không có bà con thân thích, nhưng lại có nhiều đồng nghiệp đến chúc tết.



Lương Như đưa túi đồ cho Lăng Mặc, nói với y “Tết nhất đến, dù sao Trần Lỵ cũng là dì ruột của cháu, cháu vẫn nên về thăm họ.”




Khúc Quân hoảng sợ dính sát cả người vào ghế.



Cậu liếc nhìn Lăng Mặc bên cạnh, thì thấy y cũng đã ngồi ngay ngắn lại, vô cùng lãnh đạm nhìn màn hình rộng trước mặt.



Khúc Quân lại một lần nữa thấy được vẻ xấu bụng của Lăng Mặc.



Khi bộ phim kết thúc, đèn điện bật sáng lên, khán giả lao nhao đứng dậy rời khỏi, Khúc Quân thở phào một hơi… Nguyên khúc cuối của bộ phim chả xem được tí nào.



Hai người ngồi hàng ghế trước đứng lên, con mắt của Khúc Quân suýt chút nữa rớt ra ngoài.



Bởi vì… Đó là hai thanh niên trẻ tuổi.



Một người trong đó nghiêng mặt nhìn Khúc Quân, Khúc Quân lập tức sốt sắng lên, theo bản năng níu lấy Lăng Mặc bên cạnh.



“Ừm?” Lăng Mặc làm như không thấy gì hỏi “Muốn đi vệ sinh?”



“… Không phải…”



Tam quan của cậu rơi vụn đầy đất.



Thanh niên trẻ tuổi đó bỗng nhiên chống tay trên lưng ghế nghiêng người về phía Khúc Quân, cậu hoảng sợ tới mức suýt lăn ra khỏi ghế.



“Đẹp mắt không?”



“Hở?” Khúc Quân cứng ngắc cả người.



“Nhóc nhìn lâu như vậy, có học được gì không, anh bạn nhỏ?” Thanh niên tiếp tục cười hỏi cậu.



Khúc Quân vẫn sửng người tại chỗ.



Cậu không phải là chưa thấy qua hai người đàn ông yêu nhau, chẳng qua là theo niên đại này thì căn bản chuyện đó chưa có thịnh hành!



Khúc Quân mặt đầy mộng bức, còn Lăng Mặc thì ngược lại bình tĩnh cầm tay Khúc Quân dắt đi, khi đi được mấy bước thì quay đầu lại cao lãnh nói “Đã học được, cảm ơn.”



Khúc Quân cứ ngây ngốc bị Lăng Mặc dắt ra ngoài rạp phim.



Cho đến khi không khí trong lành ùa vào phổi thì mới tỉnh táo lại.



Cậu dùng sức vỗ bình bịch vào ngực, thở dài nói “Đờ phắc! Hù chết tớ!”



“Có cái gì mà sợ?”



“Hai người đàn ông đó!” Khúc Quân cảm thấy mình còn sống lâu nhiều năm hơn cả thế giới này của Lăng Mặc, thấy mấy chuyện này hoài, nhưng mà tại sao Lăng Mặc lại có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy?



“Cũng không phải là con mèo hun con chuột, trong đầu cậu suy nghĩ bậy bạ gì hả?”



Chỉ tại dáng vẻ bình tĩnh đó của Lăng Mặc nên mới làm Khúc Quân cậu ngạc nhiên một phen nha!



“Cậu suy nghĩ bậy bạ thì có!”



Khúc Quân cực kỳ bất mãn với Lăng Mặc cái gì cũng biết.



Cậu còn nhớ lúc trước vì cuốn tiểu thuyết của Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh kia mà ngã nhào vào người Lăng Mặc, suýt chút nữa bị y đạp chết!



Buổi tối về nhà, Khúc Quân và Lăng Mặc bồi vợ chồng Mạc Thanh xem ti vi, rồi cả hai cùng đi ngủ.



Buổi tối mùng một, tiếng pháo vẫn còn dai dẳng mãi chưa dứt, Khúc Quân nằm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.



Vừa nhắm mắt thì hình ảnh nụ hôn nồng cháy qua khe hở giữa ghế kia lại hiện lên rõ mồn một.



Tam quan đã nát nay càng nát thêm.



“Cậu không ngủ được?” Lăng Mặc lên tiếng.



“A? Làm sao cậu biết tớ không ngủ được?”



“Cậu cứ lăn lộn hoài như cái bánh nướng, còn thiếu bước dọn lên dĩa thôi.” Giọng nói của Lăng Mặc nhàn nhạt, nhưng lại mơ hồ nghe ra được sự nóng bỏng trong đó.



“Xin lỗi đã làm phiền cậu, mười phút nữa tớ sẽ ngủ ngay!” Khúc Quân kéo chăn trùm đầu lại.



Chưa tới hai giây, chăn đã bị Lăng Mặc kéo ra.



“Cậu coi mình là cái trứng sao? Vậy thì cũng phải có người tới ấp cho cậu chứ.”



===Hết chương 30===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 30.



Lăng Mặc: Anh bạn nhỏ, học được gì không?



Khúc Quân: Anh mới là anh bạn nhỏ thì có! Ê! Anh làm gì đó! Đi ra! Đi ra!



Lăng Mặc: Chẳng phải cậu am hiểu nhất là dỗ tôi sao? Nếu dỗ tốt tôi sẽ thả ra.



Khúc Quân: …Anh đoán xem pháo bông trong đầu tui có hình dạng gì?



Lăng Mặc: Một vòng lại một vòng, cậu đã nói như vậy.



Khúc Quân: Sai! Pháo bông trong đầu tui toàn là hình dáng của anh! Anh làm gì đó! Giời ạ đi ra!



Cá: Còn một chương nữa là kết thúc thế giới này, có hơi tụt mood, cẩn thận nhóe~