Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 33 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Trái tim của Khúc Quân đập bình bịch điên cuồng, tựa như trở lại vào cái ngày hai người họ chia tay nhau ở trạm xe lửa, đối phương cúi đầu nói với cậu “Tớ muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu.”



Chẳng qua Khúc Quân không thể chắc chắn liệu thế giới này có nối tiếp với thế giới kia không, nếu mà kí ức của Lăng Mặc ở thế giới này không có sự tồn tại sâu sắc của Mạc Tiểu Bắc thì quả là… một điều tiếc nuối.



Khi Khúc Quân lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện Lăng Mặc vẫn còn đứng ở nơi đó, hơn nữa còn đang nhìn về phía mình.



Ánh mắt của y cực lạnh, lạnh đến mức giống như miếng băng rơi vào ngọn lửa cháy hừng hực, nháy mắt bốc hơi điên cuồng.



Khúc Quân theo bản năng lui về sau nửa bước, nhưng cậu quên mất mình đang đứng mấp mé ở bờ hồ, nên lỡ đạp hụt rơi cái tùm xuống hồ một lần nữa.



“Ùm—!” một tiếng, nước văng khắp bốn phía



Khúc Quân đang muốn bơi lên trên thì bất hạnh nhận ra bắp chân trái của mình bị chuột rút!



Cậu ôm bắp chân, tự nhủ ‘Thả lỏng… Thả lỏng là ổn thôi’, nhưng bắp thịt ngày càng rút chặt lại, trong nhất thời cậu không thể thả lỏng được.



Lúc đầu Sở Ngưng còn đứng bên hồ nghĩ Khúc Quân đang giở chứng đùa cợt “Tên này là tự té xuống nha, tớ không có đẩy cậu ta đâu!”



Kết quả mười giây trôi qua, không thấy Khúc Quân nổi lên, Lý Tĩnh cuống quýt nói “Sao cậu ấy còn chưa lên? Đừng nói lúc té xuống bị va đập vào đâu rồi?”



Sở Ngưng cũng cảm thấy không đúng, đi tới bên hồ hô lên “Lộ Kiêu! Lộ Kiêu cái tên đùa dai nhà cậu! Đừng có giả bộ nữa, mau đi lên đi!”



“Lộ Kiêu! Lộ Kiêu! Cậu không có chuyện gì chứ!” Lý Tĩnh cũng hô lên.



“Ai đó đi xuống xem được không? Trong số đây có ai biết bơi không vậy!” Lý Tĩnh sốt ruột túm lấy một người bên cạnh hỏi.



“Tớ không biết bơi!”



“Không biết, hồ nước này sâu quá, còn tớ thì bơi kém lắm!”



Sở Ngưng rốt cuộc cũng ý thức được tình huống đặc biệt nghiêm trọng, lớn tiếng gào



“Cứu mạng! Cứu mạng! Có học sinh bị rớt xuống hồ! Cứu mạng!”



Khúc Quân ở trong hồ ôm cái giò bị chuột rút, khóc không ra nước mắt.



Sao bây giờ mới gọi người tới cứu hả cô nương!



Nãy giờ chớt ở đâu vậy hả!



Tui mà trực tiếp ngủm ở đây là coi như đi tong nhiệm vụ đó!



Những người trên bờ cũng xúm tụm lại hô tên cậu, nhưng không có ai dám nhảy xuống cứu cả.



“Lộ Kiêu! Cậu đừng có giỡn nữa— Tớ sẽ không nói chuyện lớn tiếng với cậu nữa đâu! Cậu mau lên đây đi! Xin cậu đó!”



Lúc này Sở Ngưng gấp đến sắp khóc tới nơi.



Một bóng người chợt lóe lên bên cạnh nhỏ, Sở Ngưng còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã lao thẳng xuống nước.



Nhỏ vừa quay đầu lại thì phát hiện Lăng Mặc vốn đứng dưới gốc liễu đã biến mất!



Lúc này Khúc Quân tự giận mình, chắc chắn cậu sẽ là người đầu tiên ghi danh có thời gian tư duy thâm tiềm ngắn nhất từ trước đến giờ, sau đó lập tức bị đá đít khỏi nhiệm vụ….



Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu loáng thoáng nhìn thấy có bóng người bơi về phía mình, từ trong hỗn độn vọt tới… Giống như ảo giác.



…Lăng Mặc…



Khúc Quân hé môi đọc ra cái tên kia, cũng thở ra luôn ngụm khí cuối cùng trong phổi.



Cảm giác có người ôm lấy mình, giống như đưa cậu ra khỏi vực sâu không đáy.



Lồng ngực quen thuộc, lực cảm quen thuộc, mang cậu xông thẳng ra khỏi mặt nước.



Đối phương kéo cậu vào gần bờ, Khúc Quân vươn tay chống lên thành bờ, nhưng không nhấc cả người lên được. Chân cậu vẫn chưa khôi phục lại sức lực.



“Hai cậu ổn chứ? Lộ Kiêu! Cậu muốn hù chết bọn tớ đấy à!”



“Tớ bị chuột rút…” Khúc Quân nói.




“Vậy cậu không cần phải áy náy nữa, từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng nỗ lực phấn đấu vì học tập!”



“Thịnh Dĩnh Hi! Còn một phút nữa là đóng cổng trường rồi! Cậu mau tới đây làm nhiệm vụ đi!” Một bạn học nữ gọi cậu ta.



Ồ, thì ra thằng nhóc vỗ vai cậu tên là ‘Thịnh Dĩnh Hi’.



Khúc Quân cười nói “Sao tên cậu nghe giống con gái quá vậy?”



Thịnh Dĩnh Hi lập tức xấu hổ, cậu ta chìa tay ra như muốn bắt tay với Khúc Quân.



Lúc này có một bóng người hai tay đút túi, đeo tai nghe đi vào cổng trường, vừa vặn đứng giữa Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi.



“Các người đang cản đường.”



Nghe giọng nói lạnh như băng đó, Khúc Quân theo bản năng run lên, nghiêng mặt sang nhìn thì thấy đó là Lăng Mặc.



Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt của Lăng Mặc còn vô tình quét qua mặt Khúc Quân, cậu lập tức sốt sắng nuốt nước miếng một cái ‘ực’.



“À, thật xin lỗi.” Thịnh Dĩnh Hi lập tức xê người ra.



Lăng Mặc cứ như vậy đi qua giữa hai người họ.



Khúc Quân nhìn bóng lưng của y, lập tức hồi thần lại rồi chạy về lớp.



Tiết truy bài đầu giờ hôm nay vẫn là buổi đọc tiếng Anh quen thuộc, ngay cả đại biểu môn tiếng Anh vẫn không thay đổi, Sở Ngưng.



Còn chỗ ngồi hiện tại của Khúc Quân giống y chang như hồi cậu mới là Mạc Tiểu Bắc.



Sở Ngưng đang kêu cả lớp đọc từ đơn, có lẽ là Khúc Quân nhìn nhỏ quá nhập tâm, làm Sở Ngưng không vui, nhỏ lạnh lùng nói “Lộ Kiêu, cậu đọc cho cả lớp nghe từ đơn đầu tiên ở trang số ba.”



Hở? Lại là từ đơn?



Cái cảm giác định mệnh lập lại lần hai này là sao!



Khúc Quân vội vàng cúi đầu nhìn từ đơn, may mắn! Cậu biết từ đơn này!



“Contribute.”



Sở Ngưng ngẩn người, gật đầu nói “Lộ Kiêu, nên chăm chú đọc từ vựng đi, đừng nhìn tớ nữa.”



“Tớ đâu có nhìn cậu đâu, tớ chỉ đang ngẩn người thôi mà.”



Nói xong, Khúc Quân cúi đầu nghiêm túc nhìn sách giáo khoa tiếng Anh.



Lăng Mặc ngồi xéo phía sau đang cúi đầu lật sách bỗng cứng đờ, y ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Khúc Quân.



Tiết đầu tiên hôm nay là môn tiếng Anh.



Khúc Quân ngẩng đầu chăm chú nghe giảng, so với toán lý hóa thì tiếng Anh dễ tiếp thu hơn.



Giáo viên tiếng Anh thấy Lộ Kiêu hồi nào tới giờ vẫn luôn ngủ gục trong lớp, nhưng hôm nay lại ngồi ngăn ngắn nghe giảng bài, vì vậy cô nhìn Khúc Quân nói “Lộ Kiêu, cô cho một câu tiếng Trung như sau ‘Khi anh ấy đang ở Bắc Kinh, anh ấy sống cùng ba mẹ mình’, em hãy dùng ngữ pháp during chuyển sang tiếng Anh cho cô, lên bảng cầm phấn viết.”



===Hết chương 33===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 33.



Lăng Mặc: Đây chính là định mệnh.



Khúc Quân: Đây chính là kiếp nạn!



Lăng Mặc: Hừ hừ, cậu sẽ nhanh chóng đắc đạo thành phật thôi. Tôi nhìn khả năng diễn xuất của cậu không ngừng rớt đài thê thảm.



Khúc Quân: Cái quần! Lần sau ông đây sẽ chuẩn bị kĩ càng hơn!



Lăng Mặc: Ừa. Vậy chúng ta sẽ quyết chiến bằng ‘súng’ thật trong hiện thực!



Khúc Quân: …Tui quyết định, tui sẽ giáo dục anh thật tốt trong cái thế giới này trước đã!