Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 36 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Khúc Quân ngốc ngốc đứng bên cạnh, nhìn Lăng Mặc lấy tiền ra mua đồ ăn vặt, sau đó dúi hộp khoai tây chiên và hộp bánh sô cô la vào ngực cậu.



“Ăn nhiều, bị ung thư.”



Nói xong, Lăng Mặc liền xoay người rời đi.



Biểu tình của các bạn đứng xung quanh giống như là bị nhét nguyên cái trứng gà vào miệng.



“Mới vừa rồi Lăng Mặc nói chuyện với Lộ Kiêu hả trời?”



Khúc Quân cạn lời, ‘Ăn nhiều, bị ung thư’ mà cũng coi là nói chuyện á?



“Mới vừa rồi Lăng Mặc mua hộp khoai tây chiên và bánh sô cô la cho Lộ Kiêu hả trời?”



Đó là tại y không muốn bị bọn tui cản trở mất thời gian thì có!



“Lộ Kiêu, cậu thân với Lăng Mặc lắm à?”



Thịnh Dĩnh Hi đứng một bên thấy thế chịu không nổi, rõ ràng cậu ta muốn mời Khúc Quân ăn vặt mà, sao lại biến thành Lăng Mặc mất rồi?



Cậu ta kéo Khúc Quân trở về lớp học.



“Này! Thịnh Dĩnh Hi! Đây là lớp của cậu nha, không phải lớp tớ!”



Lúc này Thịnh Dĩnh Hi mới thả tay ra.



“Cậu còn dám ăn hộp khoai tây chiên với bánh sô cô la này?”



“Đồ chùa mà, ngu gì không ăn?” Khúc Quân thầm búng một cái chóc lên mặt mình, da mặt đủ dày đủ dùng, Khúc Quân rất hài lòng.



“Cậu ta nói bị ung thư như thế mà cậu còn dám ăn? Cậu ta đang chửi cậu đấy!”



“Thiệt là, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng là bị bệnh mà chết, dù sao có ăn hay không ăn thì cũng chết thôi, dĩ nhiên là tớ ăn rồi!”



Từ trước đến giờ, Khúc Quân chưa bao giờ được ăn hết một hộp khoai tây chiên cả, cậu nhớ lúc đi học được bạn mình cho ăn ké một miếng, cái hương vị giòn rụm thơm phức đó khiến cậu không thể nào quên được.



Chẳng qua là sau này có ăn lại thì cũng không tìm thấy được hương vị đó nữa.



Khúc Quân trở về phòng học, liếc mắt nhìn Lăng Mặc.



Kiến thức hiện giờ của y đã vượt trội hơn rất nhiều so với bạn học cùng lứa tuổi, hơn nữa y còn đọc thêm nhiều sách tri thức của nước ngoài.



Bởi vì biết y học tập không có vấn đề gì, có lúc trong giờ học y đọc những thứ khác, giáo viên cũng sẽ không nhắc nhở gì, dù sao mỗi học kỳ y cũng đều đóng góp không ít cho điểm trung bình của cả lớp.



Khúc Quân bỏ hộp khoai tây chiên và bánh sô cô la vào trong hộc bàn, thò tay vào sờ sờ, giống như sờ thấy cái gì đó, cậu lấy ra nhìn thử thì trong chớp mắt tay run lên, đồ ăn vặt trực tiếp rơi xuống đất.



Bởi vì đó không phải là thứ gì xa lạ, mà chính là cuốn sách đen rất thịnh hành vào hồi Mạc Tiểu Bắc còn học cấp hai !



Cuốn truyện này thoạt nhìn rất cũ nát, coi bộ có không ít những cậu trai trẻ đã lĩnh hội được nội dung ướt át kiều diễm trong đó, nhân tiện làm vài phát. Phía sau cuốn sách có ghi giá 1 đồng 98 xu, Khúc Quân bỗng cảm thấy có chút hoài niệm.



Ngay lúc đó, giáo viên môn toán bước vào lớp.



Đó là một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài 40, nói năng thận trọng, nếu có ai nói chuyện hay lo ra trong giờ học của thầy, thì thầy sẽ không nể mặt cho ăn phấn, với lại luôn luôn ném trúng ngay cái miệng của đối phương.



Khúc Quân vội vàng nhét cuốn truyện vào hộc bàn, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của thầy toán quét tới, cậu liền cảm thấy chột dạ, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.



Nếu nhìn từ phía sau thì sẽ thấy rõ sự kì lạ này của cậu.




Mặc dù cơ thể này không đẹp mắt như của Lăng Mặc, nhưng cũng có cơ bụng, có cơ đầu vai, cậu cực kỳ hài lòng!



Lúc Khúc Quân mở tủ để đồ vào, Thịnh Dĩnh Hi đứng sau lưng cậu khẽ liếm môi.



“Lộ Kiêu… Thật không ngờ vóc dáng của cậu không tồi, đặc biệt là nhìn từ phía sau.”



“Gì đó? Chẳng phải mọi người ai cũng có trước lồi sau vểnh cả à?”



Khúc Quân đứng thẳng người khóa tủ lại, vừa vặn cơ lưng dưới và lưng quần bơi tạo thành một khe hở nhỏ.



Thịnh Dĩnh Hi cười đểu muốn móc tay vào khe hở đó để búng quần bơi của Khúc Quân, có điều đầu ngón tay còn chưa chạm vào thì đã bị một cánh tay khác hung hăng giữ lại.



Sức lực rất lớn như muốn bóp nát xương cổ tay của cậu ta.



“Cậu… Cậu làm gì đó!” Thịnh Dĩnh Hi nhíu mày.



Khúc Quân cũng quay đầu lại nhìn.



“Cậu cản đường.” Giọng nói của Lăng Mặc âm lãnh như ở tận cùng của đáy cốc.



Ngay cả Khúc Quân cũng không hiểu tại sao lại rùng mình.



Lúc Lăng Mặc đi ra ngoài, Thịnh Dĩnh Hi nhỏ giọng mắng “Bị bệnh hả trời!”



“Chắc… Tâm trạng của cậu ấy không được tốt.”



Khúc Quân có thể nhận ra hôm nay Lăng Mặc cực kỳ không vui.



Tất nhiên, nếu Lăng Mặc không vui thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.



Bọn họ vận động làm ấm người và giãn gân cốt, lúc đi tới hồ bơi thì thấy Lăng Mặc đang nhắm mắt nằm ngửa trôi nổi trên mặt nước, tư thái vô cùng tự nhiên, cứ như đang ngủ vậy.



“Đi, chúng ta bơi một vòng đi!”



“Được!”



Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi cùng nhau xuống nước, lúc đầu không có bơi lội kịch liệt gì, Khúc Quân thiên về bơi tự do, Thịnh Dĩnh Hi thì lại thích kiểu bơi ngửa nhàn tản thoải mái.



Vì tránh đụng vào đứa bé trước mặt, Khúc Quân phải thay đổi hướng bơi, bất tri bất giác đã bơi đến chỗ Lăng Mặc.



Theo lý thì Khúc Quân nên tránh ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ở dưới nước của Lăng Mặc, cậu liền nhớ tới lúc cậu lấy thân phận Lộ Kiêu tiến vào thế giới này, Lăng Mặc đã nhảy xuống nước cứu cậu lên.



Cậu không khỏi muốn tiến lại gần y, nhưng ngay khi cậu vừa mới bơi tới bên cạnh Lăng Mặc thì Lăng Mặc đột nhiên xoay người đè Khúc Quân chìm xuống đáy hồ.



===Hết chương 36===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 36.



Lăng Mặc: Cậu có biết lưng hay eo của cậu đều là của tôi hết không?



Khúc Quân: Hở?



Lăng Mặc: Chỉ có tôi mới có quyền búng quần bơi của cậu.



Khúc Quân: Tài trợ cho anh một thùng quần bơi nè, cho anh tha hồ tự mình búng búng đê! Tức chết ông đây rồi!