Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


“Cậu nhìn tớ nè, tại tớ mập quá, đã thế mẹ tớ còn nhét thêm thức ăn cho tớ nữa. Nếu tiếp tục tăng cân thì sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng nếu tớ không ăn bánh bao mà đem về nhà thì mẹ tớ sẽ buồn lắm. Còn cậu… Cũng còn đang tuổi ăn tuổi lớn ha? Nếu cậu ăn no, lúc Lý Viễn Hàng tìm người tới gây sự với cậu thì ít ra cậu cũng có sức lực để đối phó chứ? Chúng ta đôi bên đều có lợi, đều vui mừng, phải không?”



Khúc Quân hòa nhã khuyên bảo, cậu cảm thấy suy luận của mình sẽ không có vấn đề gì, cũng cho Lăng Mặc một cái thang leo xuống.



“Tôi không cần.”



Mặc dù đầu óc Khúc Quân phản xạ nhanh nhưng thân thể lại không theo kịp, hộp cơm liền rớt xuống đất, bánh bao cũng văng ra ngoài.



Cú rơi kia vang khắp lớp học.



Các học sinh đang đọc sách hoặc đang lim dim ngủ đều quay đầu lại nhìn.



Khúc Quân đứng tại chỗ ngẩn người hai giây.



Đời này của cậu ghét nhất những kẻ lãng phí thức ăn.



Có một lần thi hành nhiệm vụ, lương thực tiếp tế của cậu bị rơi mất, cho nên cậu đã ăn qua nào là rễ cây, sâu bọ và cả quả dại trong rừng, vì đói nên dịch chua trong dạ dày sôi ùng ục, nhịp tim cũng đập nhanh, vất vả lắm mới bắt được một rắn, không thể nổi lửa nên đành ăn sống, thậm chí lúc nào chợp mắt nghỉ ngơi đều muốn gặm một cái bánh bao.



Thái độ này Lăng Mặc quả thật làm Khúc Quân không thể nhịn được nữa.



“Cậu có thể nghi ngờ ý tốt của tớ, không chấp nhận cũng không sao. Nhưng đây là bánh bao do mẹ tớ tự tay làm, mẹ tớ nhào bột làm bánh cả đêm, thịt bò là mẹ tớ giã nhuyễn, măng non là mẹ tớ luộc chín. Cậu không ăn thì thôi, chứ đừng có cư xử như thế!”



Ánh mắt Khúc Quân đỏ lên, tiếng nói nấc nghẹn như sắp khóc.



Cậu ngồi xổm xuống, nhặt một cái bánh bao bỏ vào hộp cơm.



Còn một cái bánh bao bị rớt xuống bên cạnh chân Lăng Mặc.



Khúc Quân đang muốn đưa tay nhặt lấy, không nghĩ tới Lăng Mặc lại cúi người nhặt lên rồi cắn một miếng.



Khúc Quân sửng sốt, Lăng Mặc cũng không có nghiêng mặt đi cậu.



Y không nhanh không chậm ăn hết bánh bao, rồi lãnh đạm nói “Mau trở về chỗ ngồi đi, chốc nữa có kịch vui để xem.”



Khúc Quân đứng dậy, nhìn Lăng Mặc vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến người ta không biết y đang nghĩ gì trong đầu, giống như bị che mất đi hỉ nộ ái ố.



Còn câu nói ‘chốc nữa có kịch vui để xem’ là gì?



Nhưng nếu tỉ mỉ nghe kĩ thì luôn cảm thấy câu nói kia của Lăng Mặc nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất ẩn chứa một chút nhu hòa.



Tiết sinh hoạt lớp chiều hôm đó bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm và cô Đinh dạy toán mặt mũi hầm hầm bước vào.



Tầm mắt của chủ nhiệm đảo quanh từng học sinh trong lớp học, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng.



“Hôm nay trong lớp học của chúng ta đã xảy ra một chuyện cực kì thú vị!”



Tất cả học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhiệm lớp, câu nói ‘cực kỳ thú vị’ của cô tuyệt đối không phải là đều tốt lành gì.



“Đó chính là bài tập toán của cả lớp nộp lên cho cô hôm nay, có sáu bạn đều làm sai hết!”



Các học sinh liền nhỏ giọng xì xào bàn tán.



Làm sai hết là sao? Đó chính là áp dụng sai hết ba công thức toán cơ bản vừa mới học hôm qua nha!



Lý Viễn Hàng ngồi tại chỗ rung đùi đắc ý, từ trên xuống dưới đều trưng ra bộ dáng đầy kiêu ngạo. (tự hào quá he =.=)



Dù sao trong sáu học sinh này tuyệt đối sẽ không có tên cậu ta!



Cô Đinh tằng hắn một tiếng rồi đọc tên “Trần Kiều! Lâm Bân Thăng! Vương Vũ! Khổng Kiệt! Mạnh Phi!”



Vừa đọc xong năm cái tên, Lý Viễn Hàng liền có linh cảm xấu.
Cô chủ nhiệm gọi hai mươi miếng sủi cảo, mười miếng cải trắng thịt heo, mười con tôm luộc đã bóc vỏ.



Lúc chờ sủi cảo chín, cô chủ nhiệm hỏi Lăng Mặc có khó khăn gì trong học tập không, khi sủi cảo được bưng lên, Lăng Mặc vẫn ngồi im không nhúc nhích.



Cô chủ nhiệm đẩy cái mâm đến trước mặt Lăng Mặc, nói “Em ăn trước đi, những món này đều dành cho em hết.”



Lăng Mặc vẫn cúi đầu, nuốt nước miếng, mấy giây sau, mới gắp sủi cảo ăn, y nhai rất chậm, giống như không nỡ nuốt miếng sủi cảo này xuống bụng, nhưng bộ dáng dùng bữa của y trông rất có giáo dưỡng.



“Lăng Mặc, hốc mắt bị ứ máu trên mặt em là sao vậy?” Cô chủ nhiệm hỏi.



“Dạ em bị té.” Lăng Mặc bỗng dừng đũa, ngồi im tại chỗ.



Cô chủ nhiệm híp mắt rồi khẽ thở dài “Lăng Mặc à, em là một học sinh thông minh, hẳn là biết làm sao có thể té mà khiến hốc mắt bị bầm như thế, cô không tin đâu. Em yên tâm, cô biết, em ở nhà của Lý Viễn Hàng…”



“Đó là nhà em, không phải nhà của bọn họ.” Lăng Mặc không nói lớn nhưng nghe rõ từng câu từng lời.



Chủ nhiệm lớp như nhận ra gì đó, gật đầu rồi nói tiếp “Đúng, đó là nhà em, bọn họ chẳng qua ở tạm và chăm sóc em thôi. Cho nên hốc mắt của em bị thương là do Lý Viễn Hàng đánh?”



Lăng Mặc do dự trong chốc lát rồi gật đầu.



“Lý Viễn Hàng chép bài tập của em?”



Lăng Mặc lại gật đầu.



“Vậy còn bài tập của Lý Viễn Hàng làm sai hết là do em cố ý?”



Lăng Mặc hít sâu một hơi rồi lại gật đầu.



“Em biết Lý Viễn Hàng sẽ cướp bài tập của mình nên mới cố ý làm sai?”



“Cậu ta xé mất cuốn bài tập của em rồi ném vào thùng rác. Em biết cậu ta một khi đã giựt lấy bài tập của em thì sẽ không trả lại, nên em dứt khoát viết một cuốn bài tập sai.”



“Mẹ em ấy có biết chuyện này không?”



“Dạ biết… Dì nói Lý Viễn Hàng là em trai của em, kêu em phải nhường nhịn cậu ta.”



Cô chủ nhiệm sáng tỏ trong lòng, nói “Ăn sủi cảo đi, ăn xong rồi cô chở em về nhà.”



Lăng Mặc ngồi im.



Chủ nhiệm lớp cười “Em lớn to đầu rồi nha, còn chờ cô giáo đút cho ăn nữa à?”



Lúc này Lăng Mặc mới cầm đũa gắp sủi cảo ăn.



Sau đó chủ nhiệm lớp để Lăng Mặc ngồi yên sau của xe rồi chở y về nhà.



===Hết chương 6===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 6.



Khúc Quân: Ha ha ha, đồ ngốc tốt hơn ngu si nhiều ヽ(* ^ワ^)ノ ! 



Lăng Mặc: Đều là đại danh từ dùng để chỉ những kẻ có chỉ số thông minh dưới đáy cốc, không biết tại sao cậu lại cao hứng vì bị gọi là ‘đồ ngốc’ nữa  ┐ (¯ー¯) ┌.



Khúc Quân: Là bởi vì anh nha! Chỉ số thông minh của đồ ngốc trong miệng anh chắc chắn đã vượt qua đa số loài người ≧◠◡◠≦! 



Lăng Mặc: Tôi biết, cậu thích tôi, cho nên dù tôi có nói cậu là đồ ngốc thì cậu cũng sẽ vui vẻ ^‿^.



Khúc Quân: Giề (¯―¯٥)?