Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
Chương 60 :
Ngày đăng: 21:28 18/04/20
“Không phải anh muốn rời khỏi hòn đảo này à? Ba ngày sau vào 12 giờ trưa, có một tàu hàng chở hàng tiếp tế sẽ đậu ở bến cảng phía nam của đảo. Nếu như anh có thể đưa Lăng Mặc đến đúng giờ, các anh có thể rời khỏi chỗ này, hơn nữa trong tài khoản của anh sẽ nhiều hơn 30 triệu đô la Mỹ.”
Khúc Quân nghe thấy câu ‘Nếu như anh có thể đưa Lăng Mặc đến đúng giờ’ thì hưng phấn đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Nhưng cậu biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
“Nếu như thất bại thì sao?” Khúc Quân lạnh lùng hỏi.
“Nếu thất bại thì lấy mạng nhỏ ra chơi.”
Duke đưa cho Khúc Quân tấm bản đồ của đảo lưu đày.
Khúc Quân có thể thấy một phần ba diện tích được dùng để xây dựng căn cứ, hai phần ba còn lại là rừng rậm. Nếu như tiếp nhận nhiệm vụ này, Khúc Quân chắc chắn phải dẫn Lăng Mặc đi xuyên qua mảnh rừng rậm này.
“Tôi tin rằng nhiệm vụ này không chỉ đơn giản là sinh tồn dã ngoại.” Khúc Quân nâng mắt nhìn Duke.
“Đúng. Bởi vì trong rừng rậm này có một tổ đội canh gác, không rõ số người. Anh hẳn biết là năng lực bắn súng của bọn họ không kém anh là bao đâu, nhỉ?” Duke cười nói.
“Vậy chúng tôi có thể sử dụng cái gì? Súng?”
Duke lắc đầu “Anh chỉ có thể tự đi cướp.”
“Áo chống đạn?”
“Cái này cũng phải tự các anh đi cướp.”
“Lương khô và nước?” Khúc Quân lại hỏi.
“Tự ăn uống trong rừng.” Nụ cười của Duke làm Khúc Quân muốn đấm gã một cái.
“Tôi không có cách nào chơi trò này với các người được rồi. Thật muốn treo người lên đánh.”
Lúc này Duke bất chợt rút súng ra chỉa ngay người Khúc Quân “Nếu như anh không thể chơi cùng với chúng tôi, anh sống không còn giá trị nữa.”
Khúc Quân lạnh nhạt liếc Duke, nói “Súng của anh không có đạn.”
Mặc dù Duke kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn không thay đổi gì.
“Làm sao anh biết súng trong tay tôi không có đạn?” Duke không hạ súng xuống, hơi ngã lưng dựa vào ghế.
“Thứ nhất, anh biết tôi nhanh hơn anh, ở khoảng cách này mà giơ súng ra, anh rất có thể bị tôi cướp mất súng. Anh là một người cẩn thận, tiến sĩ Duke. Cho nên anh sẽ không mạo hiểm cầm súng có đạn để trở thành con tin của tôi.”
“Thứ hai là gì?” Duke lại hỏi.
« Lúc anh giơ súng lên, tay hơi hướng lên trên một chút rồi hạ xuống lại. Đây là bởi vì khẩu súng không đạn nó sẽ nhẹ hơn khẩu súng có đạn mà anh hay thường sử dụng khi luyện tập, do đó anh sẽ vì quán tính mà hơi nhỏng tay lên trên. »
Duke cúi đầu cười « Anh đúng là thú vị đấy, Nghiêm Cẩn. Tôi đã điều tra anh, ăn uống chơi gái đánh bạc cái nào cũng dính, là một người vì tiền và hưởng thụ mà cái gì cũng chịu làm. Tôi nghĩ anh là kẻ liều mạng, nhưng không ngờ, đầu óc của anh cũng xài được đấy chứ. »
« Chỉ cần không dính tới toán lý hóa thì đầu óc tôi vẫn luôn tốt. »
« Nhưng tôi phải nói với anh là, anh nhất định phải chơi trò chơi này. Nếu như anh thắng, anh có thể tiếp tục ăn uống chơi gái đánh bạc, sống một cuộc sống xa hoa phung phí suốt đời, hơn nữa chúng tôi cam kết với anh, cho dù anh có thua bài ở sòng bạc bao nhiêu đi nữa, chúng tôi cũng sẽ chi trả hết cho anh. Từ nay về sau, anh cũng sẽ không cần phải nhận thêm bất kỳ nhiệm vụ kì quái nào nữa. Nhưng nếu anh không chơi, anh chính là một kẻ đã chết. » Duke nói.
Khúc Quân im lặng.
Duke cũng rất kiên nhẫn đợi câu trả lời của anh, bởi vì trong mắt gã, cho dù Khúc Quân có do dự hay từ chối thì đều vô dụng, bởi vì cậu chỉ có thể lựa chọn một con đường duy nhất.
Sau mười phút, Khúc Quân lên tiếng « Tôi có thể đồng ý chơi trò chơi này của các người, nhưng phải thỏa mãn tôi ba điều kiện. »
« Anh còn có điều kiện ? »
« Đương nhiên là có. Nếu không sẽ tổn hại cái lỗ mũi của ông đây mất, trong rừng không tắm không rửa, vừa dơ vừa thúi vừa mệt, hơn nữa còn phải đi nặng không được chùi, vậy chẳng thà trực tiếp chết quách ở chỗ sạch sẽ này cho rồi, đỡ rách việc. »
« Nói nghe thử xem. » Nét mặt của Duke mang theo chút trào phúng, xem ra gã đã coi thường Khúc Quân rồi.
« Thứ nhất, tôi muốn có bánh bích quy nén và thuốc men cần thiết, tôi sẽ viết danh sách ra cho các người. »
« Điều này có thể xem xét. »
« Thứ hai, tôi muốn vũ khí, bao gồm ống nhòm và dụng cụ nhìn xuyên đêm. »
« Anh quá phận. »
« Thứ ba, tôi muốn đồng hồ đeo tay mà các người đã lấy của Lăng Mặc. »
« Đồng hồ… » Duke nhíu mày hỏi « Anh muốn nó để làm gì ? »
« Các người kêu tôi đưa Lăng Mặc đi xuyên qua cái rừng đáng ghét kia, còn phải bị các người ám sát bất cứ lúc nào, tôi không nên nghĩ cách làm cậu ta ngoan ngoãn chút à ? Trông cậu ta có vẻ rất nhớ chiếc đồng hồ kia. » Khúc Quân nhún vai « Đừng nói với tôi là các người vứt nó đi rồi ? »
« Nó vẫn còn. »
« Vậy thì cứ thế đi, tôi biết anh còn phải đi hỏi lại tiến sĩ West nữa. Vì dưỡng sức cho tốt, tôi buồn ngủ rồi. »
Đây là lần đầu tiên cậu và Lăng Mặc nói chuyện đàng hoàng như vậy, điều này làm cho Khúc Quân vui mừng nho nhỏ.
Hơn nữa vừa rồi, Lăng Mặc bắt cậu cởi hết là vì muốn xác định trên người cậu có bị cấy thiết bị theo dõi giống anh không, chứ không phải vì nguyên nhân đen tối gì, Khúc Quân lại vui vẻ lần hai.
« Bị cấy vào thứ này, chậc, chúng ta chính là con mồi bị truy đuổi trong trò chơi này rồi. » Khúc Quân thở dài một hơi « Cậu chờ một lát, để tôi đi nhìn xem cái tên bị tôi giết hồi nãy có thứ gì dùng được không. »
« Anh đi đi. »
Lăng Mặc ngồi xuống dựa lưng vào cây.
« Trên người cậu có thiết bị theo dõi, tôi lo lắng người của Hắc Tước sẽ trực tiếp đến tìm cậu. » Khúc Quân trả lời.
« Bởi vậy, mời anh đi nhanh về sớm dùm. » Lăng Mặc lạnh giọng nói.
Khúc Quân thầm tính toán trong lòng, bọn cậu vừa tiến vào rừng rậm này chưa tới năm phút, không đến mức bị đám người đó sớm tìm thấy.
« Lên cây. » Lúc này tới lượt Khúc Quân dùng hai chữ nói chuyện với Lăng Mặc.
Nếu như Lăng Mặc ở trên cây, cho dù không may mắn đụng phải đám người săn giết bọn cậu, nhưng ít ra cũng có cơ hội từ chỗ cao nhảy xuống đánh lén chúng.
Lăng Mặc không nghi ngờ gì trực tiếp trèo lên.
Nhìn anh nghe lời như vậy làm cậu hơi mất mác.
Tư thế leo cây vừa nhanh vừa tự nhiên, cũng không cần Khúc Quân truyền thụ bí kiếp leo cây, mất mác tập hai.
Khúc Quân ghìm súng đi tới cách cái xác khoảng mấy mét, quả nhiên nhìn thấy người của Duke còn đứng ngoài bìa rừng, nếu như cậu tới lấy cái xác thì chắc chắn bị bắn thành tổ ong.
Khúc Quân thở hắt ra một hơi, nhìn quả lựu đạn còn chưa có nổ trên đất, cậu nã một phát súng, nghe ‘Ầm—‘ một tiếng, đất đá văng tứ tung, khói bụi mịt mù, chấn động này khiến đám người kia không khỏi lui về sau mấy bước.
Khi bọn chúng phản ứng lại thì Khúc Quân đã kéo cái xác kia đi, khi Khúc Quân núp phía sau tảng đá lớn, trong tích tắc bọn chúng lập tức xả đạn càn quét.
Cái xác không kịp kéo xuống ló nửa người ra ngoài, bị bắn nát bét.
Khúc Quân vẫn cố lôi cái xác xuống, vừa vặn dao quân dụng trên đùi người này bị bắn rớt xuống, suýt chút nữa nện trúng đầu Khúc Quân.
Đến khi tiếng súng dừng lại, Khúc Quân bò lổm ngổm, mang những thứ này trở về tìm Lăng Mặc.
Khi cậu về tới chỗ cái cây kia, ngửa đầu nhìn thấy một cái chân gập lại của Lăng Mặc, một cái thì duỗi thẳng, anh ngồi ở trên cây không khác gì đang nghỉ phép, thật là khó chịu mà.
« Này, xuống. Đổi chỗ. »
Lăng Mặc cúi đầu nhìn Khúc Quân, ánh mắt kia vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng tựa hồ có chút nhiệt độ nơi đáy mắt.
Khúc Quân toét miệng cười « Có muốn gia bế cậu xuống không ? »
Lăng Mặc trực tiếp thả tay, một quả dại chưa chín lập tức rớt xuống, suýt rơi vào miệng Khúc Quân.
« Cậu mà cứ như vậy là khiến người ta ghét lắm đó, sẽ không có ai thích cậu nổi đâu ! »
Khúc Quân nhỏ giọng chửi thầm, sau đó bi ai phát hiện, chẳng phải có cậu thích anh đó sao ?
Khúc Quân tìm được một ít băng đạn trên cái xác, ném mấy cái cho Lăng Mặc nói « Cất đi. »
Hai người không mở miệng nói gì, đi khoảng mười phút tới một vị trí lõm ở trong một sườn núi.
Nếu như có người ở bên kia sườn núi phát hiện ra thì sẽ không bắn trúng bọn cậu. Mà nếu ở phía đối diện thì Khúc Quân cũng có thể đề phòng.
Lăng Mặc cởi áo khoác ra, đeo áo chống đạn ở trước ngực.
Khúc Quân còn lấy được dao quân dụng trên cái xác, dứt khoát mổ phần lưng của Lăng Mặc ra, sau đó dùng mũi dao khều thiết bị theo dõi to bằng hạt gạo kia ra ngoài.
===Hết chương 60===
Tác giả có lời muốn nói : DAY 60.
Khúc Quân : Anh muốn kiểm tra trên người em có thiết bị theo dõi không thì cứ nói thẳng ra cho rồi, bộ khó lắm hả ?
Lăng Mặc : Cái anh muốn xem không phải là thiết bị theo dõi.
Khúc Quân : Chứ là cái gì ?
Lăng Mặc : Anh muốn xem xem vóc dáng lần này của em có đẹp không.
Khúc Quân : …Anh biết đây là cái gì không ?
Lăng Mặc : Em đang khen nơi đó của anh tuyệt vời.
Khúc Quân : Tôi đang giơ ngón giữa với anh đấy !