Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
Chương 70 :
Ngày đăng: 21:28 18/04/20
Đồng đội của cậu nghe thế thì phì cười “Nếu thua Coaster, cùng lắm là bị xử phạt nhẹ và cắt tiền hoa hồng. Anh ta vốn đã thuộc nằm lòng bố cục căn cứ này, hơn nữa bây giờ còn bị biến thành một cái pháo đài kiên cố, chúng ta vào đó bằng niềm tin à? Cho nên đi theo anh cốt là để giết thời gian và có thể phóng thích trước đêm Giáng sinh.”
Khúc Quân toét miệng cười với đối phương “Nếu lần này tôi có thể làm tên Coaster kia ăn hành thì sao?”
Những người khác ngẩn người, im miệng nhìn cậu.
“Trong số các chú sẽ không có ai là gian tế của Coaster đấy chứ? Hay là nói tất cả các chú đều là người của Coaster, chỉ có tôi là tự chơi mình ên?” Khúc Quân trêu đùa.
Người đàn ông ngồi xếp bằng đối diện cậu nói “Ở chỗ này chỉ có hai nguyên tắc bắt buộc phải tuân thủ— Nghe lời và thực lực. Chúng tôi nghe theo chỉ thị của Coaster nên mới định sẵn thất bại mà đi theo anh. Nhưng nếu anh có thực lực thắng được anh ta, chúng tôi sẽ không ngại chiếm chút tiện nghi của anh.”
Khúc Quân coi như đã tỏ, cậu đoán những người mà Coaster phái đi theo mình đa số đều không được Coaster coi trọng.
Người này đúng là thiên vị ra mặt. Ứng xử kiểu đó chỉ tổ rước thêm nhiều người bất mãn với hắn!
“Dù sao cũng định sẵn là sẽ thua, không bằng cho anh ta nếm chút vị đắng đi.” Khúc Quân híp mắt cười, liếc đồng hồ đeo tay nói “Vừa kịp lúc.”
“Vừa kịp gì cơ? Đánh một giấc?”
“Vừa kịp làm chuyện nên làm. Hey, trứng chim tôi kêu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Để ở bên kia. Hàng trăm con chim trên đảo này sắp bị chúng ta đào sạch trứng rồi.”
Khúc Quân hớn hở nói “Còn máy bắn đá?”
“Cũng đã chuẩn bị xong.”
“Quào, đi thử máy trước đã.” Khúc Quân nói.
“Anh muốn lấy trứng chim thay đá?”
“Đúng vậy, giống như nhổ nước miếng rồi bắn í. Khảo sát phát bắn đầu tiên xem có đập trúng không.”
Vừa nghe cậu nói muốn làm như thế, cả đám lập tức hưng phấn.
Trừ hai người đang ngồi trên cây tuần tra, tất cả đều đi dọn trứng chim.
Trong khi những người trong căn cứ đang ăn Hamburger, bỗng nghe ‘phần phật’ một tiếng, một quả trứng chim bay vèo tới nện vào mặt tường của căn cứ, dinh dính sềnh sệch.
Khúc Quân cầm ống nhòm nhìn, cười nói “Lấy nước miếng làm ví dụ sao có thể xứng tầm— phải nói là nước mũi mới đúng!”
Những người khác cũng phá lên cười ha hả.
May mắn là dạo gần đây vào đúng thời kì sinh sản của các loài chim biển, bọn cậu lượm được không ít trứng, thậm chí gom luôn cả trứng rùa biển cho đủ số.”
Bộp bộp đùng đùng liên tiếp tạo thành một trận ném trứng liên tu bất tận.
Coaster đang ăn hamburger nhíu mày.
“Bọn chúng mẹ nó đang làm cái giống ôn gì vậy hả!”
“Cảm giác giống như… Đang đánh mặt chúng ta…”
“Carlo, thả máy bay không người ra cho bọn chúng nếm mùi.” Coaster nói với thao tác viên của căn cứ.
Nhưng Carlo đang co rúm người trong một góc, cúi đầu lắc lư, cả người nghiêng sang một bên ra sức nôn mửa.
“Carlo? Carlo anh sao thế?” Coaster phất tay “Morris, anh mau thay thế anh ta đi!”
Morris vừa mới đứng lên liền đỡ trán lảo đảo, mồ hôi lạnh đầy người.
“Morris anh sao vậy?” Coaster cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi… Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng… Có chút khó chịu…” Morris nuốt nước miếng nói.
“Hai người các anh bị gì thế hả!” Coaster có linh cảm xấu, hắn bước nhanh tới trước bàn làm việc của Carlo, anh ta và những người khác đều có một phần hamburger và một ly cà phê để trên bàn, Morris cũng giống như vậy.
Coaster bưng ly cà phê đưa lên mũi hửi hửi.
Hắc Tước cực kỳ hào phóng về phương diện vật chất, cà phê được vận chuyển lên đảo đều thuộc loại cà phê Columbia thượng hạng, thậm chí còn có cả cà phê Blue Mountain.
Vì là cà phê thượng hạng nên mang đậm hương thơm cà phê nguyên chất, nếu tỉ mỉ ngửi thì có thể nhận ra mùi thảo diệp nhàn nhạt.
Nhàm chán nhìn sách một hồi, Khúc Quân bỗng phát hiện ra ý đồ chân chính của Lăng Mặc.
Tay trái của Lăng Mặc cầm sách, ngón trỏ trái giữ mép sách, còn tay phải ấn nhẹ vài cái lên vai Khúc Quân, đó là một chuỗi kí tự, và cũng chỉ có mình Khúc Quân hiểu được.
—Tôi giấu máy bay không người lái ở trong rừng.
Đầu của Khúc Quân suýt chút nữa nổ tung, nháy mắt hiểu rõ ý nghĩ của Lăng Mặc.
Dùng máy bay không người lấy USB từ chỗ Khúc Quân và rời khỏi đảo.
Nếu làm như vậy, Lăng Mặc sẽ nói tọa độ của máy bay không người lái và cách để phát ra tín hiệu cho Khúc Quân biết, hơn nữa máy bay không người lái có chức năng nổi trên mặt nước, nếu giữa đường bị hết nhiên liệu thì cũng không lo bị chìm, nó sẽ trôi dạt cho đến khi người của Dung Chu lần theo tín hiệu tìm được.
Anh đúng là trâu bò mà.
Hắc Tước luôn tự hào với phát minh máy bay không người lái đầy ưu việt này của chúng, nhưng không ngờ lại bị Lăng Mặc lợi dụng.
Đây là lần đầu tiên Khúc Quân ‘đọc sách’ một cách ‘mê mẩn’ như vậy.
Buổi tối hai người tắt đèn đi ngủ, Lăng Mặc ôm lấy Khúc Quân và không quên hôn một cái, sau đó hai người liền ‘bùng cháy’.
Ngày hôm sau, có người tới dẫn Khúc Quân rời đi, mà người tới cũng không khỏi kinh ngạc một trận, bởi vì phòng của Lăng Mặc thường ngày luôn luôn ngăn nắp sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp cực kì chỉnh tề có hơi thái quá, thật giống như anh bị mắc chứng rối loạn cưỡng chế.
Mà lần này… Drap trải giường nhăn nhúm không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, cổ áo của Lăng Mặc thì mở tung ra.
Khúc Quân lắc lư mặc áo khoác vào, đang tính chống tay đứng dậy thì bị Lăng Mặc lôi về.
Hai người tới dẫn Khúc Quân đi là đồng đội đã từng hợp tác với Khúc Quân đối phó Coaster, một người mím môi cố nhịn cười, một người giả vờ quay đầu nhìn chỗ khác, Khúc Quân vội vàng muốn cản Lăng Mặc lại thì nghe anh nói « Không phải anh nói da mặt mình rất dày sao ? »
Sau đó gáy của Khúc Quân bị đối phương khẽ cắn một miếng.
Rời khỏi căn phòng của Lăng Mặc, Khúc Quân cảm thấy hơi mất mác vì không còn ngửi thấy mùi hương của Lăng Mặc nữa. Nhưng khi cậu cúi đầu xuống thì bất chợt ngửi được mùi hương nhàn nhạt còn sót lại của đối phương trên người mình.
Lúc cậu ngẩng đầu lên thì thấy Duke đang đứng ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt gã mang theo sự ám chỉ khiến người ta khó chịu.
« Tối qua sướng chứ ? »
« Khó chịu. Bởi vì anh luôn nhìn trộm chúng tôi. » Khúc Quân đút hai tay vào túi, quăng cho đối phương ánh mắt mờ ám cũng gây khó chịu không kém.
« Bộ anh tưởng tôi muốn nhìn lắm chắc ! »
« Chính miệng anh nói nhìn mà ? Giáo trình miễn phí đó nha ! Không cần phải đóng học phí ! »
« Anh… »
Khúc Quân cười khẽ rời đi.
Sau một ngày nghỉ, tiến sĩ West thực hiện yêu cầu của Khúc Quân, mặc dù không cho Khúc Quân mở sòng bạc trên đảo nhưng vẫn cho phép cậu tản bộ trong rừng và săn bắt thú.
Trên cổ tay của Khúc Quân có đeo đồng hồ ghi âm, trước ngực cũng có gắn máy ghi hình kiêm chức năng định vị, ý bảo mặc dù Khúc Quân có thể tự do hoạt động ngoài trời nhưng mọi nhất cử nhất động đều bị Hắc Tước giám sát.
Chỉ như vậy, Khúc Quân kiên nhẫn trải qua hai ngày nghỉ tiếp theo, lễ Giáng sinh cũng sắp đến gần.
Khúc Quân cảm thấy không thể kéo dài thêm được nữa, muốn tránh khỏi giám thị của West mà không mạo hiểm gì là điều không thể.
Vì vậy đến ngày nghỉ thứ ba, cậu cố ý leo lên cây móc trứng chim, sau đó giả vờ té từ trên cây xuống, tiện thể gỡ phắt máy ghi hình trước ngực ném xuống, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cậu chạy bạt mạng trong rừng, phải nhanh chóng giải quyết cho xong trước khi Coaster phái người tới điều tra.
===Hết chương 70===
Tác giả có lời muốn nói : DAY 70.
Giai đoạn kế tiếp, Khúc Quân sẽ trở lại thân phận ‘Khúc Quân’, trở lại ‘thực tế’.
Mọi người còn nhớ Lăng Mặc và Khúc Quân đều là học trò của huấn luyện viên Lương không ?
Thật ra trong thực tế, Khúc Quân nhỏ tuổi hơn Lăng Mặc, theo thứ tự nhập môn, Khúc Quân chính là đàn em (sư đệ) của Lăng Mặc.
Cho nên giai đoạn kế tiếp chính là— Lăng sư huynh, xin anh đó.
Mị tưởng tượng một chút, tiểu Khúc Khúc quỳ gối trên vỏ sầu riêng, tay níu vạt áo blouse trắng của Lăng Mặc nói « Sư huynh em xin lỗi, em hứa lần sau không chơi trò chơi mạo hiểm đến tính mạng nữa, hu hu hu. »