Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 80 :

Ngày đăng: 21:28 18/04/20


“Khi nó giật điện đối thủ, chẳng lẽ sẽ không giật luôn cả tôi?”



“Nó đã được nghiên cứu kỹ rồi, chỉ đủ lượng điện giật một người thôi.”



Trước mặt là một hàng bia ngắm, Khúc Quân bắn ra hai phát súng đều có sai lệch, quả nhiên loại đạn này không hề giống đạn phổ thông.



“Súng thông thường sẽ có lực đàn hồi nhất định, nhưng loại súng này thì không có.” Lăng Mặc đi tới sau lưng Khúc Quân, đặt tay lên vai cậu “Cậu có thể thả lỏng. Đường bay của đạn này hơi thấp hơn đạn bình thường, cho nên lúc bắn cậu phải hướng đầu súng lên một chút. Nhưng phải tự bản thân cậu cảm nhận sự chênh lệch này.”



Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới, giống như là hậu phương vững chắc có thể hoàn toàn dựa vào.



“Tôi biết rồi. Khoảng cách bất đồng dẫn đến chênh lệch cũng sẽ bất đồng.”



“Ừ, Tống tiên sinh đang phái người tu bổ sự chênh lệch này, nhưng không thể giải quyết trong một thời gian ngắn được.”



“Ha ha, nếu là anh, đây nhất định không phải là vấn đề lớn lao gì.”



Khúc Quân híp mắt quay đầu lại thì phát hiện Lăng Mặc không nhìn bia ngắm mà là nhìn cậu.



“Phương thức nịnh hót của cậu luôn đơn giản trực tiếp như vậy sao?”



“Đơn giản trực tiếp là vì xuất phát từ nội tâm!”



Lăng Mặc vươn tay tới quay đầu cậu về chỗ cũ.



Nhưng Khúc Quân lại quay đầu lại nói “Anh cũng là cao thủ sử dụng súng điện nhỉ, nếu không chúng ta so tài một chút?”



“Cậu thua chắc.” Lăng Mặc tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn xắn tay áo lên.



Quả nhiên, bọn cậu bắn 120 phát súng, Lăng Mặc đều bắn trúng vòng chín điểm.



“Súng điện của tôi chắc chắn có vấn đề!” Khúc Quân vô cùng khẳng định nói.



“Đầu óc cậu có vấn đề hơn.”



Khúc Quân cảm thấy không thể nào cãi lại được.



“Ai biểu anh là sư huynh làm chi! Sư huynh thắng sư đệ không phải là đạo lý hiển nhiên sao!” Khúc Quân thầm nghĩ cũng may trước khi so tài không làm cá cược hố cha nào.



“Khi ăn vạ mới chịu nhận mình là sư đệ.” Lăng Mặc đi tới đẩy nhẹ vào má Khúc Quân.



“Úi đừng! Gãy cổ!”



“Phải không? Tôi cho cậu đẩy lại.”



Khi Lăng Mặc choàng cánh tay qua cổ Khúc Quân, cậu đều không có ý giãy giụa nào.



“Cậu sao vậy?” Lăng Mặc hỏi.



“…Này thật giống như đây là lần đầu anh đùa giỡn với tôi.”



“Cậu cô đơn lắm sao? Tôi siết cổ cậu mà cậu liền cảm thấy đội ơn đội đức.”



“Đi ra!” Khúc Quân mất hứng đẩy tay Lăng Mặc ra “Phá không khí quá đi!”



Ngoài súng điện ra, Lăng Mặc còn dạy Khúc Quân cách sử dụng các thiết bị nhỏ khác.



Đến buổi tối lúc đi ngủ, Khúc Quân mới nhận ra bây giờ cậu và Lăng Mặc đều có phòng riêng của mình.



Bỗng nhiên có chút nhớ nhà trọ ở sở nghiên cứu, nơi mà cậu chỉ cần nghiêng mặt là có thể thấy dáng vẻ say giấc Lăng Mặc.



“Ừm, chúc ngủ ngon.” Khúc Quân đứng ở phòng khách đi tới trước phòng Lăng Mặc nói.



“Nhìn cậu trông như không muốn tách rời tôi.”



“A? Tôi ngủ một mình cũng được!”



Khúc Quân sải bước về phòng của mình, Dung Chu đã cho người đặt hành lý của cậu trên tủ đầu giường.



Khúc Quân nhảy lên giường lớn giang rộng chân tay thành chữ đại, khi mọi thứ yên tĩnh lại, tận sâu trong lòng Khúc Quân có gì đó nôn nao không thể bình tĩnh.



Cậu quấn chăn thành cái kén, cảm thấy mạch máu của mình có gì đó dâng trào, thân thể dần nóng lên, cậu nhắm mắt lại bắt đầu tự tuốt.



Trong đầu đều là ánh mắt của Lăng Mặc, đôi môi hé ra khép lại khi nói chuyện của anh. Lăng Mặc trong đầu của cậu bị đẩy ngã xuống giường, đôi mắt luôn hờ hững bình thản kia cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu cởi hết nút áo của anh ra, nhìn yết hầu cử động lên xuống nơi cổ của anh.



“Lăng Mặc… Lăng Mặc…”



Không khí xung quanh như bị đốt cháy, Khúc Quân nhắm chặt hai mắt, tận sâu trong nội tâm vẫn chưa được thỏa mãn.



“Tôi ở đây, sao vậy?” Lăng Mặc hỏi.



Giống như thạch anh rơi vào trong nước sôi, khi bị chìm nghỉm xuống dưới, ngay sau đó là bị luồng sức mạnh nào đó điên cuồng đẩy ra khỏi mặt nước.



Một bàn tay đặt trên cậu, nhiệt độ kia nhắc nhở Khúc Quân đây không phải là trong tưởng tượng của cậu.




Ngay lúc đó, người chủ trì buổi tiệc gõ ly rượu, bắt đầu đọc diễn văn mừng buổi họp mặt bạn bè hôm nay.



Đám người xúm lại, Khúc Quân không quên nhiệm vụ bảo vệ Lăng Mặc, cậu gật đầu với Sở Ngưng rồi quay trở về bên cạnh anh.



Người chủ trì kể về cuộc sống thời cấp ba tràn ngập thanh xuân, sau đó đặc biệt nhấn mạnh hôm nay là sinh nhật của Sở Ngưng, hơn nữa còn chọc ghẹo năm đó Sở Ngưng là hoa khôi của khối, là nữ thần trong mộng của vô số nam sinh, những bạn trai nào chưa lập gia đình đều phải khiêu vũ một điệu với Sở Ngưng.



Những bạn nam đã có gia đình liền mất hứng, chủ trì cuống quít nói là vì trong số bọn họ có nhiều người dẫn theo vợ tới, không thể để bọn họ khiêu vũ với Sở Ngưng được, có ý tốt giúp bọn họ khi về nhà khỏi phải bị vợ bắt quỳ bàn phím.



Nhất thời tiếng cười vang vọng khắp nơi.



Lăng Mặc đứng ở chỗ xa nhìn mọi người, giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới.



Khi âm nhạc vang lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ, đầu tiên là Thịnh Dĩnh Hi nắm tay Sở Ngưng bước vào sàn nhảy, mọi người vỗ tay khen ngợi, cứ cách nửa phút sẽ có bạn nhảy mới đi đến bên cạnh Sở Ngưng.



Cho đến khi bài hát sắp kết thúc, Khúc Quân khẽ đụng đầu gối của mình vào Lăng Mặc, trêu anh “Đừng để Sở Ngưng để lại tiếc nuối trong sinh nhật của mình nha!”



“Cậu cho phép tôi sẽ đi ngay.” Lăng Mặc đặt ly rượu vào tay Khúc Quân, rồi đi tới nhẹ nhàng cầm lấy tay Sở Ngưng.



Sở Ngưng hơi kinh ngạc nhưng lập tức cười tươi.



“Mình cho là đời này sẽ không bao giờ có cơ hội ‘tiếp xúc’ với cậu.”



Lăng Mặc từ tốn nói “Sinh nhật vui vẻ.”



“Cám ơn. Trước kia mình đã từng thích cậu.” Sở Ngưng nhìn Lăng Mặc với ánh mắt rất thản nhiên.



“Đây là vinh hạnh của tôi.” Lăng Mặc đáp.



“Nhưng mình cũng biết rõ, có thể trở thành bạn của cậu, trở thành chiến hữu, nhưng mình lại không thể đi vào nơi sâu nhất trong tim cậu. Trái tim của mỗi người đều có một ổ khóa, mình càng muốn mở khóa của cậu ra thì lại càng không thể. Nhưng luôn có một người chỉ lơ đãng đụng nhẹ vào thôi làổ khóa của cậu sẽ mở ra ngay lập tức.” Sở Ngưng cười rất sảng khoái.



Khúc Quân hai tay đút túi đứng bên cạnh sàn nhảy nhìn bọn họ, đồng thời cũng mật thiết quan sát nhất cử nhất động của mọi người xung quanh.



Lăng Mặc không nói gì, nhảy xong một điệu liền quay về chỗ cũ.



“Đừng lo lắng, bạn học cũ của tôi. Cho dù có lặp đi lặp lại bao nhiều lần đi nữa, chỉ cần thuộc về cậu thì vĩnh viễn sẽ ở nơi đó chờ cậu.”



“Ừ.”



Lăng Mặc quay đầu lại thấy Khúc Quân đứng sau lưng mình.



“Ly rượu của anh còn muốn uống nữa không?”



“Dĩ nhiên là còn.”



Sau ba hồi rượu, không ít người bắt đầu bày trò chơi.



Trò chơi chính là mọi người thay phiên nhau truyền ly rượu của chủ trì theo tiếng gõ ly của Sở Đình, nếu ai cầm ly rượu đúng lúc tiếng gõ dừng lại thì phải chịu phạt, tuy nhiên người bị phạt có thể nhờ sự trợ giúp từ người thân.



Sở Ngưng bịt mắt lại bắt đầu gõ ly rượu trong tay, mọi người náo nhiệt ném ly rượu loạn xạ ngầu, Thịnh Dĩnh Hi ném ly rượu cho Lăng Mặc, sau khi Lăng Mặc nhận lấy liền vô cùng tự nhiên nhét vào tay Khúc Quân đứng bên cạnh.



Khúc Quân đang muốn truyền cho cô gái đứng kế bên mình thì ai ngờ Sở Ngưng đã dừng tay, cô gái ngượng ngùng cười với Khúc Quân, ý nói ‘anh bị’.



Sở Ngừng tháo miếng bịt mắt xuống, sửng sốt nhìn Khúc Quân, ngay sau đó liền bật cười.



“Là trợ lý tiểu Khúc của giáo sư Lăng nha! Những người khác đều dẫn người nhà của mình tới, chỉ có giáo sư Lăng là mang theo trợ lý. Xem ra tôi phải ra yêu cầu thật là khó mới được.”



Khúc Quân sờ sờ sau gáy, nhìn Lăng Mặc bên cạnh, anh vẫn là bộ dáng hờ hững như cũ, tỏ vẻ không thèm quan tâm.



“Tiểu Khúc, hay là cậu biểu diễn cái gì đó đi?” Sở Ngưng híp mắt cười, thật ra cô chính là muốn Lăng Mặc đứng ra giải vây cho Khúc Quân.



Ai ngờ Khúc Quân lấy bộ bài tú lơ khơ ở trên bàn “Vậy thì tôi sẽ biểu diễn trò ảo thuật cho người đẹp xem nhé?”



“Ồ, cái này được nha.”



Khúc Quân đưa bộ bài tú lơ khơ cho Sở Ngưng “Mời người đẹp rút một lá.”



“Được.” Sở Ngưng nhịn cười, rút ra một lá bài.



===Hết chương 80===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 80.



Khúc Quân: Cuối cùng cũng get được một kỹ năng thần kỳ!



Lăng Mặc: Là gì?



Khúc Quân: Sau này ngắm người đẹp mà có lỡ bị bắt quả tang, em sẽ lập tức nói “Trong chén của em là anh, trong nồi cũng là anh”!



Lăng Mặc: Một mình em cầm cái chén mẻ như ăn mày, ai thèm nguyện ý ở trong chén em.



Cá: Còn 7 chương đếm ngược…