Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 84 :

Ngày đăng: 21:28 18/04/20


“Không nhớ.”



“Trả lời gì qua loa thế!”



Lăng Mặc ôm Khúc Quân một hồi, thấy Khúc Quân im lặng không nói gì nên lên tiếng “Anh tỉnh lại sau lần rơi phi cơ đó, liền nhớ có người nói với anh cậu ấy là Khúc Quân, giống như bị thôi miên, muốn quên nhưng không thể nào quên được.”



“Không phải vừa thấy đã yêu chứ?” Ánh mắt Khúc Quân sáng rực.



“Ngay cả mặt mũi em ra sao anh cũng chưa nhìn rõ, làm sao vừa gặp đã yêu được?”



Khúc Quân héo.



“Anh và huấn luyện viên Lương có nhắc tới em, ông ta nói em là do ông ta dẫn đi làm nhiệm vụ. Thường hay lấy em làm đề tài nói chuyện, nhưng chỉ là kể những chuyện vụn vặt hằng ngày, anh cũng không để tâm lắm… Vào một ngày nọ, anh đi đến khu dịch bệnh để lấy mẫu máu thì nhìn thấy em cõng một ông cụ, trong ngực còn ôm đứa bé, một đường chạy đến bệnh viện lâm thời của anh. Anh không hiểu tại sao có người lại liều mạng vì người khác đến vậy. Anh đã sắp quên đi khuôn mặt của Tiểu Bắc, quên đi sự nhiệt huyết tuổi trẻ mà Lộ Kiêu đã truyền cho anh, quên đi lời hứa hẹn gặp lại qua điện thoại vô tuyến của Nghiêm Cẩn, nhưng khi nhìn thấy em, anh đã nhớ ra tất cả mọi thứ.”



“Chẳng qua em chỉ làm chuyện nên làm thôi.”



“Nhưng Khúc Quân à, trên thế giới này, giữ vững những chuyện mà bản thân nên làm thường phải trả giá rất lớn hơn cả chuyện mà mình buông tha.” Giọng nói của Lăng Mặc vừa dịu dàng vừa ấm áp.



“Phải không?”  Khúc Quân nghiêng mặt nhìn Lăng Mặc.



Bây giờ cậu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà ngắm người đàn ông này, nếu Lăng Mặc lại cười nhạo cậu, cậu nhất định sẽ nói ‘Nếu tiểu gia mà nhìn người khác thì anh nên bi ai đi.’



“Có một lần em mang chiến hữu bị nhiễm bệnh của mình đến bệnh viện, lúc đó anh ta run rẩy dữ dội, em hỗ trợ giữ chặt anh ta, nhưng y tá định chích thuốc cho anh ta thì lại chích phải em.”



Khúc Quân bất chợt nhớ ra “Đúng rồi! Lúc đó có một người mặc quần áo bảo hộ kéo em đi, vừa khử độc cho em vừa tiêm protein để tăng cường sức đề kháng… Vậy người đó là anh rồi! Lúc đó anh đeo… Đeo mặt nạ bảo hộ, em không thấy rõ mặt của anh, nhưng em lại nhớ kỹ ánh mắt của anh nha…”



“Đúng vậy, là anh.”



“Khi đó trông anh còn sốt sắng hơn cả em nữa! Anh còn tháo cả mặt nạ ra! Em chưa kịp thấy mặt của anh thì một đống người xông tới mang anh đi mất tiêu! Sau đó không tới nửa tháng, vaccine phòng bệnh có bước đột phá tiến triển, đội ngũ của em được tiêm ngừa đầu tiên!”



Khúc Quân bỗng nghĩ tới gì đó, cậu khó tin nhìn Lăng Mặc “Là anh yêu cầu phải không?”



Lăng Mặc vươn tay tới sờ trán của cậu.



“Bởi vì em khiến anh mỗi khi đối mặt với vi khuẩn đều muốn chinh phục chúng trong thời gian ngắn nhất. Cho nên em tất nhiên là có đặc quyền. Hơn nữa anh có rất nhiều biện pháp làm em phải rời khỏi nơi đó, nhưng huấn luyện viên Lương lại nói nếu làm thế thì chẳng khác gì khinh thường và thiếu tôn trọng em.”



Tim Khúc Quân đập ngày càng mạnh.



Cậu lí nhí hỏi anh “Vậy anh… Đã thầm mến em từ rất lâu rồi?”



“Nếu em nói trước khi em thích anh thì anh đã thích em… Là thầm mến, như vậy quả thật từ rất lâu anh đã yêu thầm em rồi.”



Cho tới bây giờ Khúc Quân không bao giờ nghĩ rằng Lăng Mặc có thể thản nhiên không chút giấu diếm nào mà thừa nhận anh ‘yêu thầm’.



Cậu nhích người ra sau dựa vào trong lòng Lăng Mặc.



“Vẻ mặt của em trông đắc ý ha.” Lăng Mặc nói.



“Anh không thể nào ngăn em đắc ý đâu.” Khúc Quân híp mắt cười.



Ai biểu cậu đây là nhân sinh người thắng cuộc chứ?



Lúc này di động của Lăng Mặc reo lên, anh duỗi tay tới cầm lên nhìn, đó là Dung Chu gọi tới.



“Có phải là chuyện liên quan đến đạn Nano kia?” Khúc Quân hỏi.



“Ừ. Em ngủ thêm đi.” Lăng Mặc lại xoa trán Khúc Quân.



Khúc Quân đẩy tay anh ra, không hài lòng nói “Tại sao anh thích sờ đầu em thế nhờ!”



“Anh phải sờ nhiều để phòng ngừa não của em có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.”



Lăng Mặc vén chăn đứng dậy.



Khúc Quân liếc mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của người này, từ gáy đến bả vai đều làm cho Khúc Quân nhớ lại cảnh tượng hôm qua anh ôm siết lấy cậu, để cậu không thể động đậy mặc cho anh muốn làm gì thì làm.



“Này, em nói nè… Sao sức lực của anh lại trâu bò thế hử?”
Lăng Mặc vừa đi tới đã nhìn thấy huấn luyện viên Lương miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, mà khoảng hai, ba chúc mét ở đằng xa là Khúc Quân mặc áo thun mỏng và quần thể thao đang nắm tay một cô bé mười hai, mười ba tuổi, dạy cô bé chơi trượt patin.



Mặc dù có nhiều người hoạt động ở đây nhưng Khúc Quân thuộc hàng thanh niên trẻ tuổi hiếm có, trên mặt ngập tràn tinh thần thanh xuân tươi tắn, cười lên có chút giống con nít, thân cao mét tám, hai chân rất dài nhưng không phải kiểu dài lêu nghêu còm cỏi mà là tràn ngập sức bật, hơn nữa dáng người của cậu rất tốt, sống lưng cao ngất có khí chất, có thể nghe thấy hai cô gái trông giống học sinh cấp hai xôn xao bàn tán “Woa! Tới giờ tui chưa từng thấy trai đẹp chân dài tới nách như vậy bao giờ, anh ấy cũng làm việc ở đây sao? Hay là mới được chiêu mộ vào đây?” (lần đầu tiên thấy đoạn miêu tả sắc đẹp của bạn thụ T^T)



“Sớm biết vậy tui đã mang theo giày trượt patin rồi, để anh ấy dạy tui trượt!”



“Không phải bà biết trượt rồi sao?”



“Dĩ nhiên là tui sẽ giả vờ rùi!”



Một không gian hợp thể hóa giữa công việc và sinh hoạt thường ngày. Để tiện cho nhân viên, tập đoàn Cự Lực đã cho xây dựng một khu dành cho người thân và một khu là trường học từ nhà trẻ đến trung học cơ sở, cùng với một  hệ thống giáo dục đào tạo chuyên nghiệp cho con em của nhân viên, do đó vào khoảng thời gian này, có không ít bọn nhỏ tan học đi về.



“Anh nói em nha, em trượt rất ổn rồi, anh thả tay ra nha!” Khúc Quan vừa nói vừa chậm rãi nới lỏng tay nắm cô bé ra, ngay lúc ngón tay cuối cùng sắp buông ra thì cô bé chợt nắm chặt tay cậu lại.



“Em không dám đâu! Sẽ ngã xuống mất!”



Khúc Quân ngược lại rất có kiên nhẫn với đối phương.



“Em sợ gì a! Mang đai bảo vệ đầu gối rồi, té không đau đâu”



“Anh đợi thêm tí nữa đi! Đợi tí nữa hẳn buông tay!”



Khúc Quân nhìn đối phương bày ra dáng vẻ loạng choạng sợ hãi, toét miệng cười.



“Em gan nhỏ quá đê!”



“Anh nói em gan nhỏ, em về méc ba cho xem!”



“Cứ méc thoải mái!”



Cô bé tức giận hừ một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt tay Khúc Quân.



Huấn luyện viên Lương không cần quay mặt nhìn cũng biết người bên cạnh là Lăng Mặc.



“Ông không nên để cậu ấy đi ra.” Lăng Mặc chăm chú nhìn bóng lưng của Khúc Quân nói.



“Nó không phải là thú cưng cậu nuôi trong phòng, dĩ nhiên có thể ra ngoài dạo chơi.” Huấn luyện viên Lương chậc lưỡi lấy điếu thuốc trong miệng ra, thì ra đó là kẹo đường có hình dáng giống điếu thuốc dùng để cai thuốc.



“Ông biết tôi nói gì. West có thể đánh chủ ý lên người Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng thì cũng sẽ nhanh chóng chuyển mục tiêu đến Khúc Quân.”



Huấn luyện viên Lương ngẩng đầu nhìn tầng kính thủy tinh bao bọc quảng trường, nói “Nó đã ở dưới sự bảo vệ của chúng ta rồi, cậu không cần phải khắt khe thế đâu, nên cho nó chút tự do.”



Lăng Mặc không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Khúc Quân.



“Con gái của giáo sư Trần rất thích Khúc Quân.” Huấn luyện viên Lương suy nghĩ một chút rồi nói “Tôi nói thích, ý là thích chơi đùa với Khúc Quân. Con nhóc kia đặc biệt ngưỡng mộ cậu, sẽ không động lòng với người khác đâu.”



“Ừ.”



Sau nhiều lần Khúc Quân buông tay cô bé đều bị thất bại, Lăng Mặc hai tay đút túi im lặng đi đến.



Mắt thấy Trần Linh Chi sắp ngã xuống, Khúc Quân vội vàng nắm lấy tay cô bé, tay còn lại của cậu cũng giơ lên để giữ thăng bằng, nhưng đầu ngón tay của cậu đụng phải thứ gì đó ấm áp, sau đó bị ngậm vào và cắn nhẹ một cái.



Huấn luyện viên Lương đứng cách đó không xa trợn tròn mắt, bởi vì Lăng Mặc hai đút túi nghiêng mặt cắn ngón tay của Khúc Quân, thiệt là muốn mù mắt chó mà. Hắn cũng muốn tên quỷ đáng ghét mặt lạnh nhà hắn cũng lỡn mợn như thế!



===Hết chương 84===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 84.



Khúc Quân:  A má ơi, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như lão Lương không vui còn có thể tìm Dung Chu làm chỗ dựa! Trần Linh Chi không vui sẽ la hét đòi méc ba! Còn tui thì sao? Đã thế còn bị anh ăn hiếp nữa chứ!



Lăng Mặc: Em có thể nói, “Xin anh, sư huynh, lần sau em hổng dám nữa”.



Khúc Quân: Biến đê, người yêu thầm tui không có tư cách đắc ý!



Cá: Ba chương đếm ngược.