Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 90 : Phiên ngoại 3 – Thầm mến Step 1

Ngày đăng: 21:28 18/04/20


“Tiểu gia tên là Khúc Quân, sau này anh nhớ báo đáp tui nha!”



Tầm mắt Lăng Mặc có chút mơ hồ, thế nhưng bên tai cứ có người thích ăn đòn mà la hét.



Nếu như anh còn có thể nâng tay lên, anh nhất định sẽ vỗ một cái vào mặt đối phương, nói cho cậu ta phải biết giữ yên lặng.



Rất nhiều ngày sau, Lăng Mặc ngồi dựa lưng trên giường bệnh của tổ chữa bệnh săn sóc đặc biệt dành cho nội bộ tập đoàn, trong tay cầm Notebook, xem báo cáo nghiên cứu mới nhất.



Có người bệ vệ đi vào, kéo ghế dựa ra trước mặt anh, cười một cái rồi nói: “Đầu cậu đã vinh quang bị thương đó, cậu còn không cho nó nghỉ ngơi được chút xíu nào sao?”



“Chờ ông chết rồi, đầu của ông sẽ được nghỉ ngơi dài hạn.” Lăng Mặc trả lời, “Lão Lương, chỗ này là phòng bệnh.”



Lão Lương chẹp chẹp miệng, dập điếu thuốc lá đi.



“Nghe nói người cứu cậu lần này là tiểu sư đệ của cậu đó.”



“Tiểu sư đệ nào?” Lăng Mặc vẫn cúi đầu, không hề có hứng thú đối với đề tài của lão Lương.



“Cậu lên mười bốn tuổi liền theo tôi bắt đầu luyện tập đánh cận chiến, Khúc Quân lúc mười bảy tuổi thì bắt đầu được tôi huấn luyện, xét theo thứ tự nhập môn, nó còn không phải là tiểu sư đệ của cậu sao.” Lão Lương cười cười.



“Cậu ta?” Lăng Mặc lật đến trang báo cáo nghiên cứu cuối cùng, nói một câu, “Cậu ta chẳng qua là ở trong phi cơ tìm được tôi, chuyện này với chuyện cứu tôi là hai chuyện khác nhau. Với lại, ông đến đây cũng không phải chỉ để nói mỗi việc này chứ?”



“Tôi còn không phải đến thăm cậu đang bị quấn băng đầy đầu sao? Còn không đành lòng nói với cậu vụ Tống tiên sinh muốn cậu đi đến nước K thăm dò đây này. Nơi đó bạo phát một loại virus, là một loại sốt xuất huyết. Bước đầu đoán chừng là một loại virus mới do tổ chức ‘Hắc Tước’ tạo ra, đem nơi đó ra làm thí nghiệm. Ngoại trừ virus, bản thân quốc gia kia cũng không yên ổn, có không ít làn sóng bạo động, đánh tới đánh lui, mỗi ngày đều rất ầm ĩ, tôi cảm thấy cậu vẫn là chớ nên đi.”



“Tôi sẽ đi.” Lăng Mặc trả lời, “Nguyên nhân ông khuyên tôi không nên đi, là vì ông không muốn đi mà thôi.”



Lão Lương cứng họng, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: “Sao cậu cứ làm người ta thấy ghét vậy, cẩn thận tôi lại tiếp tục ở đây hút thuốc lá, cho cậu hút thuốc thụ động luôn.”



Vì vậy ba ngày sau, Lăng Mặc liền lên chuyên cơ đi tới nước K. Bước xuống phi cơ, hơi nóng và cát vàng phả vào mặt, người thuộc tập đoàn Cự Lực đã sớm chờ ở đó để đón Lăng Mặc.



Quốc gia này nghèo khó lạc hậu, hơn nữa quanh năm không ổn định, căn cứ nghiên cứu chuyên môn do tập đoàn bố trí ở đây ngoại trừ đội bảo vệ của tập đoàn, còn có bộ đội đặc nhiệm phụ trách bảo vệ.



Lăng Mặc cùng lão Lương ngồi xe Hummer chạy trên đường phố, cảnh tượng dọc hai bên đường đều rất tiêu điều, phía trước là xe chở tử thi chạy ngang qua, không ít người chết do nhiễm virus Hare đang được chở đi. Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng giao chiến chấn động.



Nói tóm lại, nơi này có trăm ngàn lỗ hổng.



Lão Lương tuy rằng cứ mở miệng cảm thán, thế nhưng Lăng Mặc ở bên cạnh lại không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.



“Có lúc tôi rất ước ao, cậu có thể thoải mái biểu lộ tâm tình của mình ra.”



“Khi ông đã mất đi nhiều hơn thế, thì những cảnh tượng tàn nhẫn như vậy cũng chỉ là một hình ảnh mà thôi.” Lăng Mặc nhàn nhạt trả lời.



Lúc này, có một cậu trai mặc đồ rằn ri, trên lưng cõng một ông lão, trong ngực ôm một đứa bé, đang chạy thục mạng về phía trước.



Tài xế đang lái xe bỗng nhiên gào to lên: “Tiểu Khúc Khúc! Chú đang cõng ai đó!”



“Tui… Tui đúng là đen đủi mà! Xe bị lật! Trên xe là cha của bác sĩ Hoàng và một đứa nhỏ bị bệnh! Tui không còn cách nào khác đành cõng bọn họ đi trạm xá!”



“Định mệnh! Chú cẩn thận bị lây nhiễm đó!”



“Yên tâm! Tiểu gia tui trên người không có vết thương, sẽ chú ý!”



Người trẻ tuổi lạc quan trả lời.



“Chú lên xe không? Cho chú quá giang một đoạn nhé?”
Khi thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên, người trước mặt lập tức dừng bước.



“A, có… Ở bên kia.”



Lăng Mặc đi theo hướng ngón tay của đối phương, từ cửa sổ nhỏ của phòng cách ly nhìn vào bên trong thì thấy một người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng ở trên giường, dùng khăn giấy gấp thành một đống tùm lum tá lả.



Nào là chuột con, ếch con, còn có thiên nga.



Cậu cúi đầu, trông rất chăm chú, lông mi hơi nhướn lên, cánh mũi mềm mại.



Lăng Mặc vươn tay ra, đầu ngón tay cách cửa sổ thủy tinh chạm nhẹ lên chóp mũi của cậu.



Một giây sau, anh liền mở miệng nói: “Dịch tiêu độc.”



Nhân viên công tác đi ở phía trước lập tức đưa dịch tiêu độc sang, Lăng Mặc quay đầu tiếp tục đi về phía trước, dường như sự kiện dừng chân vừa nãy chưa từng xảy ra.



Ngày hôm sau, lão Lương đặt một bữa tiệc lẩu, đặc biệt gọi điện thoại cho Lăng Mặc.



“Tôi không ăn lẩu.”



“Tôi biết, cậu ghét món lẩu mùi vị nặng, không phù hợp với thân phận của đại giáo sư.”



“Nơi này thời tiết khô nóng, không thích hợp để ăn lẩu.”



“Thế nhưng tiểu sư đệ của cậu lại muốn ăn lẩu, cậu bỏ chút tôn nghiêm bớt chút nguyên tắc đi ăn lẩu với ân nhân cứu mạng của cậu cũng đâu có chết!” Lão Lương mở miệng nói.



“Được rồi.”



Lúc hai chữ này được nói ra khỏi miệng, lão Lương thiếu điều ngoáy lỗ tai: “Hiếm hoi, cậu đồng ý hả?”



“Không ăn lẩu.”



“… Lăng giáo sư, cậu là đang không muốn phối hợp với tập thể phải không?”



“Ăn bún thịt với bò lúc lắc.”



“Giời ạ, đi đâu ăn mới được!”



“Tôi làm.” Lăng Mặc cúi đầu nhìn báo cáo, biểu tình như đang nói “Tôi mời ông đi uống cà phê”.



Lão Lương trợn tròn mắt, “Trời ơi! Đại hồng thủy giáng trần! Cậu đã muốn nấu cơm, thì có vượt núi đao biển lửa tôi cũng phải ăn cho bằng được!”



Đến ngày ấy, lão Lương đặc biệt lái xe đến doanh trại đón Khúc Quân đi căn cứ nghiên cứu virus, vừa lái xe vừa nói: “Mày lập đại công, nên cho mày một ngày xả hơi đó! Thầy dẫn mày đi ăn món ăn không tầm thường, chúc mừng mày không bị nhiễm virus Hare.”



“Là cái quỷ gì vậy! Món ăn không tầm thường nào cơ?”



“Bún thịt với bò lúc lắc!”



“Con muốn ăn súp thập cẩm cay! Muốn ăn tôm hùm cơ!”



“Dốt ơi là dốt! Bún thịt với bò lúc lắc là do giáo sư làm, mày ăn vào có thể thông minh hơn đó!”



“Con còn thông minh hơn thầy, thầy cứ ăn nhiều vào!”