Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 94 : Phiên ngoại 3 – Thầm mến Step 5

Ngày đăng: 21:28 18/04/20


“Tôi muốn yên tĩnh.” Lăng Mặc nhìn về phía lão Lương.



“Ồ! Tiểu Khúc Khúc, lấy được báo cáo chưa? Thầy đưa mày đi ra ngoài, Lăng giáo sư muốn xem tài liệu!”



Tay Lão Lương còn không kịp đặt lên vai Khúc Quân, Lăng Mặc liền cúi đầu bỏ thêm vô một câu: “Cậu ấy yên tĩnh hơn ông nhiều.”



“Đúng đó! Con không hề quấy rầy sư huynh nha, với lại đã nói là buổi trưa ở lại đây ăn cơm rồi mà!”



Lão Lương rốt cuộc hiểu ra, chỉ có mình hắn bị ghét bỏ, vì vậy hắn khó chịu mà hừ một tiếng, bèn rời đi.



Khúc Quân có chút đắc ý ngồi lên ghế salon, vừa nãy cậu lấy được một album ảnh từ trên giá sách, lật qua lật lại, những bức ảnh chụp hình sa mạc nước K, còn có bầu trời, thành thị, sau đó bỗng nói: “Cái này ai chụp vậy, rất có mùi vị.”



“Là tôi chụp.” Lăng Mặc trả lời.



“Ý, anh chụp hả? Sao cái gì anh cũng làm được hết vậy?” Khúc Quân mới vừa nói xong, bỗng như nhận ra điều gì, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.



Lăng Mặc tiếp tục xem tư liệu, thế nhưng lúc lật tới trang cuối cùng của cuốn album, Khúc Quân bỗng nhìn thấy bóng lưng một người lính.



Người lính trong hình vì đang hơi nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường viền khuôn mặt. Người lính ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn, khiến người ta không khỏi muốn đoán vẻ mặt của hắn giờ khắc này. Đó có phải là sự ôn hòa? Hay là đang cảm khái ngày hôm đó rốt cục đã trải qua bình an? Hoặc là đang nhắm mắt lại cảm nhận cái gì đó chăng?



Thế nhưng đường viền này sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt, đặc biệt là gò má để lộ một chút chóp mũi, Khúc Quân theo bản năng giơ tay lên đến sờ sờ chóp mũi của chính mình.



Lăng Mặc ngẩng đầu lên, nhìn cậu.



Khúc Quân nghiêng mặt mình theo đủ loại góc độ, tưởng tượng xem hình cắt khuôn mặt của chính mình lúc phản quang trông sẽ như thế nào. Lăng Mặc nhẹ nhàng bỏ cây viết trong tay xuống, khóe môi không tự chủ mà trũng xuống.



Rất nhanh đã đến mười một giờ, Lăng Mặc đứng dậy đi vào nhà bếp. Khúc Quân ngồi trên ghế sa lon sắp ngủ đến nơi bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, cũng theo vào nhà bếp.



“Sư huynh! Có muốn em làm trợ thủ không!”



“Không phải cậu còn đang bị thương sao? Đi ngủ một lát đi. Phòng ngủ của tôi không khóa.”



Lăng Mặc xắn hai tay áo lên, Khúc Quân thì lại sững sờ tại chỗ, sự im lặng của cậu thành công hấp dẫn sự chú ý của Lăng Mặc.



“Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại không nói gì nữa.”



“Không phải… Ý anh là cho em vô phòng anh ngủ hả?”



“Ừm.” Lăng Mặc lấy rau cần trong tủ lạnh ra.



“Lão Lương có từng vô phòng anh ngủ chưa?”



“Không có.”



“Vậy còn… Mấy người làm việc với anh đã từng có hay không…”



“Không có.”



“Em thật đặc biệt.” Khúc Quân cười hì hì nói.



“Cậu vốn là đặc biệt mà.”



Câu trả lời của Lăng Mặc khiến Khúc Quân càng cao hứng hơn nữa, bước tới sáp mặt vô hỏi: “Đặc biệt ở chỗ nào?”



“Đặc biệt ngu ngốc.”



“…” Khúc Quân hơi bị tổn thương lui ra khỏi nhà bếp, từ xa nói vọng vào, “Vậy em đi tham quan phòng ngủ của anh thiệt đây!”



“Cậu đi đi.”



Khúc Quân cẩn thận vặn cửa phòng ngủ ra, thò đầu vào thăm dò trước, sau đó mới bật đèn.



“Mẹ ơi.”



“Làm sao vậy?”



Cho dù là âm thanh nhỏ nhất đến từ Khúc Quân, Lăng Mặc đều có thể nghe rõ.



“Phòng của anh sạch sẽ quá!” Giọng Khúc Quân từ xa truyền đến.



Lăng Mặc cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.



Khúc Quân đẩy cửa tủ quần áo của Lăng Mặc ra, liếc mắt nhìn xong bèn không vui đóng lại.



“Sư huynh ——quần áo của anh đơn điệu quá hà! Bọn họ đều nói anh mới hai mươi tám tuổi thôi, sao lại cứ ăn mặc như người năm mươi tám tuổi thế này?”



Lăng Mặc chếch gò má sang, bưng mớ thịt bò ướp sẵn từ trước khi Khúc Quân tới ra: “Hai mươi tám tuổi thì cần phải ăn mặc như thế nào?”



Khúc Quân đi ra khỏi phòng ngủ của Lăng Mặc, trở lại nhà bếp: “Mặc mấy bộ đồ có vẻ thể thao tí, thoáng mát tí. Ví dụ như… hoodie này, hoặc là… Sư huynh à, anh mặc áo lót ba lỗ đảm bảo cũng vẫn đẹp mắt.”



Lăng Mặc quay đầu sang liếc mắt nhìn cậu, khẽ cười một cái.



“Lúc ở trong phòng thí nghiệm sẽ không ai để ý chúng tôi mặc cái gì. Còn nếu là đi giảng dạy hoặc tham gia giao lưu học thuật, thì sẽ mặc âu phục áo sơ mi. Nếu có mặc quần áo nhàn nhã hay áo lót ba lỗ, vậy thì chỉ có mặc cho cậu xem mà thôi.”



Khúc Quân hí ha hí hửng trả lời: “Được đó! Mặc cho em xem đi! Mà mới nãy anh cười phải không?”



“Không có.”



“Ý, anh cười kìa. Cười rộ lên thật là đẹp mắt.”



Không bao lâu, cơm nước liền được bưng lên bàn, thịt bò xào cần tây, đậu hủ xào hành tây với nước tương, cộng thêm cà kho.
“Lăng sư huynh —— “



Lăng Mặc vừa mới xuống xe, liền nghe thấy tiếng Khúc Quân, ngẩng đầu thì nhìn thấy cậu đang vẫy cánh tay đầy vẻ hưng phấn.



Lăng Mặc rũ mắt xuống, anh biết mình đang nở nụ cười.



Anh mang theo hộp giữ nhiệt bước vào, Khúc Quân cũng đã từ bệ cửa nhảy về lại trên giường bệnh, một bộ dạng “Em dưỡng thương rất ngoan”.



“Hôm nay có món gì ngon không? Em đói bụng sắp chết rồi!”



Khúc Quân nhận lấy hộp giữ nhiệt, không chờ nổi nữa mà mở ra.



“Uầy… Trước đây còn cảm thấy được tốt xấu gì thì lúc máy bay của anh xảy ra chuyện em cũng là người đầu tiên tìm thấy anh, còn cảm thấy thành tựu lắm cơ. Nào ngờ giờ suýt nữa mất mạng, là anh cứu em, ngược lại trở thành em nợ anh một cái ân tình. Về sau làm sao còn có thể gạ gẫm nhờ anh viết giùm báo cáo được nữa trời!”



Lăng Mặc không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cậu.



Lần đầu tiên anh cảm thấy được cứ như vậy mà nhìn một người thật là tốt. Nhìn bộ dạng cậu vui vẻ, dáng vẻ cậu hưng phấn, bộ dạng vờ ngớ ngẩn của cậu, bộ dạng nghiêm túc của cậu, Lăng Mặc đều cảm thấy nhìn rất thích.



Thật giống như vẫn luôn đình trệ bỗng chợt dịch chuyển, anh rốt cục đi tới một phương trời rộng mới.



“Từ nay về sau, đừng nói với tôi lời tạm biệt hoặc sau này còn gặp lại một lần nào nữa.”



“Làm sao vậy?” Khúc Quân đang cắn miếng thịt sườn trong miệng bèn ngẩng đầu lên.



“Tôi từng có một cộng sự tên là Nghiêm Cẩn. Hắn trà trộn vào bên trong ‘Hắc Tước’. Năm ấy tôi tốt nghiệp trung học, bị Hắc Tước bắt giam trên một hòn đảo, mà Nghiêm Cẩn phụ trách yểm trợ tôi, chấp hành chỉ thị của tôi. Ngay sau khi hắn thành công thay tôi hoàn thành truyền phát thông tin, hắn nói với tôi ‘Sau này còn gặp lại, rất vinh hạnh có thể gặp được cậu’, sau đó… Tôi rốt cuộc không còn gặp lại hắn nữa. Tôi đã từng hack vào hệ thống của tập đoàn Cự Lực, muốn biết có phải là hắn đang đi chấp hành nhiệm vụ nào đó hay không. Thế nhưng tôi lại nhìn thấy hồ sơ của hắn tô màu lam, biểu thị hắn đã chết.”



“Anh sợ… Em nói ‘sau này còn gặp lại’ thì sẽ là vĩnh biệt anh?”



“Tạm biệt rất dễ biến thành vĩnh biệt, ‘sau này còn gặp lại’ thì như đang ám chỉ ‘sau này sẽ không gặp lại’… Hoặc cũng có thể ý câu nói ‘sau này còn gặp lại’ của Nghiêm Cẩn chính là bất kể trải qua chuyện gì, sống một đời ra sao, tất cả chúng ta đều sẽ có chung một điểm đến cuối cùng.”



Chuyện này, trước đây Lăng Mặc chưa từng nói với ai, sau này cũng sẽ không kể cho người nào khác nữa.



“Sư huynh, có phải anh đặc biệt muốn em không bao giờ chấp hành nhiệm vụ nữa, sống một cuộc sống an ổn yên bình không?” Khúc Quân ôm hộp giữ nhiệt hỏi.



“Tôi có nghĩ thế, nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Tôi sẽ không để cho cuộc sống của em mất đi ý nghĩa em luôn quý trọng.”



“Sư huynh anh thật là tốt.” Khúc Quân toét miệng nở nụ cười.



“Tốt chỗ nào?”



“Trong mắt người khác, e rằng anh là núi băng lâu năm lạnh giá. Mà dưới cái nhìn của em, anh lại giống như một thác nước.”



“Phải vậy không?”



“Sóng dậy ầm ầm.”



“Đó là từ dùng để hình dung biển rộng.”



“Kiên định quyết tuyệt, không chừa đường lui.”



Khúc Quân rất nghiêm túc mà nhìn Lăng Mặc.



“Báo cáo nhớ tự viết.”



“A… Đừng có như vậy mà! Em đã nói xấu gì anh đâu!”



“Em giỏi mà, không cần tôi đâu.”



“Em không có giỏi giang gì hết, em là đứa vô dụng mà!”



Khúc Quân buông hộp giữ nhiệt ra, đùng một cái nhào qua phía Lăng Mặc.



Trái tim Lăng Mặc vào thời khắc ấy đập rộn ràng, lại như thiên quân vạn mã lao ra khỏi khe hở, sắp nứt ra.



“Anh mà không giúp em viết báo cáo —— là tiêu em luôn đó!”



Lăng Mặc giơ tay lên, ôm lấy cậu.



“Đã vậy, nếu như tôi là thác nước, thì em phải trở thành biển rộng.”



“Được được được! Anh nói em là biển rộng thì em làm biển rộng, nói em là bọt nước nhỏ thì em chính là bọt nước nhỏ!”



Bởi vì nếu như em là biển rộng, vậy thì thác nước đã không còn đường lui vẫn sẽ có nơi để trở về.



Một tuần sau, Khúc Quân xuất viện, rốt cục cũng có thể về nước. Trước khi về, cậu mời Lăng Mặc đến một quán nhỏ ăn cơm.



Lăng Mặc tới rất sớm, cũng không phải bởi thói quen của bản thân, mà là vì anh cảm thấy được nhìn Khúc Quân đi tới chỗ mình chính là một niềm vui sướng.



Ông chủ và bà chủ quán ăn dựa vào nhau, trong loa phát thanh vang lên ca khúc ‘Ngày xưa trở lại’ của Carpenters, mà Khúc Quân vừa đến nhìn thấy Lăng Mặc bèn vẫy tay chạy tới.



Những hình ảnh lướt qua trong đầu Lăng Mặc nhanh như cướp, nhưng lại rất sâu sắc.



Có người khiến anh cảm thấy ấm áp, có người khiến anh thêm kiên định, cũng có người dạy anh biết tín nhiệm người khác.



Lại có người, để anh chờ cậu tiến đến bên mình.



============Hết Phiên ngoại 3==========



Lời tác giả: Tới đây là kết thúc toàn văn. Hẹn ấn bản sách gặp lại!