Tái Sinh Chi Từ
Chương 103 :
Ngày đăng: 11:47 18/04/20
Tương Hãn tựa hồ chính là vui quá hóa buồn, ngay lúc hắn dự định dùng thời gian còn lại của Từ Cửu Chiếu để hai người hẹn hò lãng mạn thì Ngô Diểu liền gọi điện thoại tới.
Nói thật, nếu như không phải Ngô Diểu rống lên một câu “Hình như anh phát hiện ra đồ sứ Phong Diêu rồi!!”, một khắc kia Tương Hãn thực sự muốn bóp nát điện thoại.
Từ Cửu Chiếu biến sắc, lập tức đứng lên: “Anh xác định sao?”
Ngô Diểu tựa hồ vẫn còn kích động, hắn nói: “Anh gần như có thể xác định! Hai người mau trở lại Bỉ đi! Vừa lúc gia chủ cũng muốn bán!”
Tương Hãn rất không vui vẻ, bất quá hắn biết Từ Cửu Chiếu để ý chuyện Phong Diêu, không đợi Từ Cửu Chiếu mở miệng liền chủ động nói: “Anh đi mua vé máy bay ngay.”
Từ Cửu Chiếu hướng hắn cảm kích gật đầu, Tương Hãn đứng dậy gọi điện thoại, Từ Cửu Chiếu tiếp tục cùng Ngô Diểu nói chuyện.
“Anh tỉ mỉ nói cho em nghe một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ngô Diểu hít sâu một hơi, vừa vui mừng vừa oán trách nói: “Cũng là do đi xã giao với một phú hào có chức vị là Nam Tước. Nhà kia mặc dù có tước vị và lâu đài nhưng hiện giờ không so được với trước đây, không có trang viên hay kinh doanh gì cả, chỉ có thể bán của cải lấy tiền để duy trì sửa chữa lâu đài.”
Từ Cửu Chiếu: “Là quý tộc sa sút a.”
Ngô Diểu nói: “Đúng vậy, hai người mau lên, đến lúc đó anh đi đón.”
Cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu đi tìm Tương Hãn. Bên này Tương Hãn nhanh chóng đặt được hai tấm vé, cầm lấy quần áo trong tủ bắt đầu thu dọn.
“Xem ra chúng ta phải ở bên này thêm vài ngày.” Tương Hãn cau mày, trong tay xếp quần áo bỏ vào valy.
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói: “Bằng không anh về trước đi? Em ở bên này đợi mấy ngày cũng không sao.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Mất thì dễ, thu lại khó.”
Ngô Diểu: “Đúng vậy, chính là đạo lý này. Chúng ta đi nhanh một chút, Nam Tước Griffin đang chờ chúng ta đấy.”
Lúc ba người tới lâu đài của Nam Tước Griffin thì đã đến buổi chiều, vừa xuống xe Từ Cửu Chiếu liền thán phục một trận. Nơi này ở vùng ngoại ô, xung quanh là một mảnh đồi núi mênh mông.
Mấy ngày nay cậu có quan sát kiến trúc ở nước ngoài, thường là kiến trúc đỉnh nhọn tháp cao. Nhưng mà lâu đài này không tinh xảo hoa mỹ trang trọng như vậy. Cả tòa lâu đài có vẻ rất nặng nề, có cảm giác lịch sử tang thương. Nó cũng không có tháp cao đỉnh nhọn tinh xảo, ngược lại bên trên phù hợp với việc phòng ngự hơn.
“Tòa lâu đài này có lịch sử hơn mấy trăm năm, bên trong có trên trăm gian phòng, có thể chứa đựng mấy nghìn người.” Ngô Diểu giới thiệu cho hai người, “Ngoại trừ quý tộc sinh hoạt hàng ngày ở nơi đây, nó còn đảm nhận che chở cư dân xung quanh trong thời kỳ chiến tranh.”
Từ Cửu Chiếu chậm rãi gật đầu: “Cũng khó trách Nam Tước tình nguyện bán gia sản lấy tiền giữ nó lại, có lâu đài này đúng là chuyện đáng giá để kiêu ngạo.”
Ngô Diểu cười một tiếng: “Đó cũng không nhất định, Griffin cũng không không cảm thấy kiêu ngạo gì đâu, vì ông ta kế thừa tước vị và lâu đài nên phải vắt hết óc kiếm tiền cho toàn bộ chi tiêu trong lâu đài, ông ta không có cách nào vứt bỏ chuyện cực nhọc này đâu.”
Tương Hãn ôm cánh tay nói: “Vậy hẳn là vị Nam Tước này đầu óc rất cứng nhắc! Có chén vàng nhưng lại đi ăn xin.”
Ngô Diểu kinh ngạc nhìn hắn, Từ Cửu Chiếu kỳ quái: “A Hãn, vì sao nói như vậy?”
Tương Hãn chỉ tay về phía lâu đài: “Nơi này vị trí địa lý cực tốt, cảnh sắc ưu mỹ xuất chúng, không khí vô cùng tươi mát. Rất thích hợp khai phá trở thành nơi nghỉ dưỡng, mà lâu đài này lại được thiên nhiên ưu đãi, chỉ cần cải tạo thỏa đáng là có thể biến thành khách sạn. Đồng thời nơi này lại có vết tích lịch sử dày đặc, cho mượn trở thành nơi quay phim cũng rất tốt. Cho dù không trở thành nơi quay phim, nhưng để chụp hình đám cưới, tổ chức hôn lễ tuyệt đối không có vấn đề!”
Ngô Diểu trừng mắt nhìn, lẩm bẩm một câu: “Thật không hổ là gian thương.” Hắn thở dài một tiếng: “Tại vì Nam Tước Griffin không muốn người ngoài nhiễu loạn yên lặng của nơi này, cậu nói thay đổi thành khách sạn, cho mượn nơi quay phim phải không, trước đây cũng có người cùng ông ta thương lượng qua, nhưng ông ta rất bảo thủ, không đồng ý.”
“Người như vậy rơi vào cảnh bán gia sản lấy tiền duy trì lâu đài thì cũng không đáng đồng tình.” Tương Hãn lắc đầu.