Tái Sinh Chi Từ

Chương 11 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Từ trước đến nay chuyện mở lò nung đều là bỏ vốn nhiều thu hoạch ít.



Mỗi lần đốt lò phải tốn khoảng chừng 70 kg củi, đây là cho lò nhỏ, nếu như là lò lớn sẽ phải tốn hơn 100 kg củi đốt.



Bây giờ, muốn than đốt thì dễ, còn muốn dùng củi cây tùng đốt lò, thì vô cùng khó khăn.



Thế nhưng củi tùng lại là vật không thể thiếu để nung ra đồ sứ tốt nhất, chỉ có chân chính đốt bằng củi gỗ mới có thể làm cho phôi sứ cùng mặt men bên ngoài phát sinh phản ứng trong quá trình nung, tạo ra được đồ vật tinh mỹ có thể lưu truyền tới nhiều đời sau.



Không gian trong lò cũng không phải rất lớn, phôi sứ không thể trực tiếp tiếp xúc với lửa, mà phải dùng đất sét chịu lửa chế thành những hộp đất[1] che chắn lại. Những hộp đất này có cái hình vuông, có cái hình tròn, thông thường là dựa vào độ lớn nhỏ của đồ sứ để quyết định quy cách hình dáng của hộp đất.



Để tiết kiệm không gian, tất cả đồ sứ đều được xếp chồng lên nhau đặt trong hộp đất. Bên trong hộp đất còn phải rải lên trên loại đất màu xám nhạt có pha nhiều cát làm nền lót, một mặt dùng để cân bằng bề mặt, mặt khác để tránh cho các phôi sứ bị dính liền với nhau.



Trong lò, từng hàng hộp đất được xếp đặt thật chỉnh tề, thường chỉ có nằm ở vị trí trung tâm mới có thể cho ra tinh phẩm, mà muốn như vậy lại phải xem vận khí. Trên cơ bản, một mẻ phôi sứ bỏ vào lò, chỉ có 60-70% cho ra được thành phẩm. Trong đó nếu có trên mười món tinh phẩm, coi như là thành công .



Thầy Cao đặc biệt nể tình cho đại tác phẩm của Từ Cửu Chiếu đặt ở vị trí trung tâm.



Trở lại đứng trước lò, Từ Cửu Chiếu đứng ở phía sau thầy Cao, nhìn hỏa diễm bốc cháy hừng hực trong lò hình trứng. Thầy Cao chỉ điểm nói: “Thấy người kia không, hắn chính là bả trang đầu (thợ cả chuyên đốt củi trong lò nung), họ Thiệu. Đi theo phía sau là con trai hắn, mấy người khác có người là đệ tử của hắn, cũng có người là theo học nghề.”



Bả trang đầu thường được gọi là thiêu sư, là nhân vật then chốt quyết định lò có được đốt thành công hay không.



Khi diêu sư chế tác giao phôi gốm sứ, coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Mà đốt lò thì trông cậy vào người có bề dày kinh nghiệm, nắm giữ được nghệ thuật điều khiển ngọn lửa.



Thầy Thiệu dáng vẻ trầm mặc ít nói, ông không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ theo sau lưng con trai chỉ điểm một chút.



Từ Cửu Chiếu nhìn thấy thầy Thiệu cầm trong tay một nhiệt kế đo nhiệt độ của lửa, không khỏi cảm thán công nghệ thời này thật tiên tiến.



Hồi xưa, nơi của cậu làm gì có nhiệt kế, ngay cả sư phụ có kinh nghiệm cũng chỉ hướng ngọn lửa phun vào một bãi nước bọt, nhìn mức độ bay hơi để phán đoán nhiệt độ .
“Hoàn mỹ.” Vẻ mặt thầy Cao phức tạp.



“Cái gì hoàn mỹ ạ? Thầy Cao, nung ra được tinh phẩm sao? ” Phùng Trung Bảo tò mò lại gần, liếc mắt nhìn sang , trợn mắt há mồm: “Đây là…, đây là… ? ! ! Cái này không phải là mai bình của Tiểu Từ Tử sao? Thật xinh đẹp!!”



“Cái gì? Người nào? Tiểu Từ Tử là người nào?” Diêu sư, diêu công xung quanh bị kinh động đều xúm lại, vừa kinh ngạc tán thán vừa bát quái với nhau.



Tiểu Từ Tử là cách xưng hô kiểu gì vậy?



Đứng bên ngoài, vẻ mặt Từ Cửu Chiếu hắc tuyến.



Xưng hô này giống như cách gọi của tiểu thái giám hầu hạ quan đốc đào hồi trước ấy. Phải biết rằng từ khi Từ Cửu Chiếu bị thái giám hãm hại đến mạng cũng không còn thì không bao giờ nói đến loại sinh vật đáng ghét mang tên “thái giám” này. Nguồn :



Phùng Trung Bảo tẫn chức tẫn trách bát quái xong [tận lực nhìu chiện xong =)) ], những người xúm lại một chỗ đều tránh ra nhường vị trí cho Từ Cửu Chiếu, có khâm phục; hiển nhiên cũng có thèm muốn, đố kỵ.



Đây không phải là cái tên bị ngã xuống hố sao, sao trong nháy mắt lại được nhận làm học trò của thầy Cao rồi, nhưng theo học cũng chỉ mới mấy tháng đi? Vậy mà có thể chế tác được gốm giả cổ cấp cao như vậy, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm cũng không quá đáng.



Rõ là vận cứt chó mà. Đám người có lòng độ lượng không cao ánh mắt ghen tỵ đều đỏ lên.



Không phải tất cả mọi người đều không tim không phổi, rộng rãi như Phùng Trung Bảo a.



Từ Cửu Chiếu coi nhẹ “bệnh đau mắt” phát tác ở đám diêu sư, diêu công, cậu cho tới bây giờ đều thích đi đường ngay thẳng, những người kia nhìn cậu không thuận mắt, cậu cũng sẽ không chủ động kết giao.



Cậu có thể tự mình hiểu được, không có khả năng ai cũng đều thích cậu cả. Trước đây ở ngự diêu xưởng, cậu cản đường người khác, kẻ đó liền hận không thể lột da uống máu cậu. Vậy mà trên mặt vẫn trưng ra kiểu dáng nịnh nọt, tâng bốc.



Ở đây cũng giống như vậy, cậu chỉ cần Trương Văn Chiêu, thầy Cao, Phùng Trung Bảo đối với cậu không có ác cảm là đủ rồi. A, còn có thêm thầy Thiệu nữa chứ.